Nơi nào có cha mẹ, nơi đó chính là nhà
2022-03-03 01:20
Tác giả:
Mạch Nha
blogradio.vn - Tốt nghiệp cấp 3 tôi chọn vào nam đi làm cùng ba mẹ, như đã nói từ trước, nhà tôi nghèo, chẳng qua tôi sống cuộc đời của một nàng công chúa mà thôi, vì may mắn có người mẹ tuyệt nhất thế gian.
***
Thật nhiều năm về trước, người em họ hơn tôi ba tuổi đã từng nói với tôi một câu.
"Ước gì mẹ em cũng như mợ hai thì tốt quá"
Hồi đó tôi có nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhà tôi nghèo lắm, còn gia đình cô tôi dù không phải giàu nhưng cũng dư giả. Dẫu vậy tôi vẫn nhìn ra u buồn trong mắt em ấy, vì thế chỉ im lặng không đáp, cũng im lặng mang theo câu hỏi ấy trong lòng suốt bao năm qua.
Cuối cùng thời gian cũng cho tôi câu trả lời.

Tôi của năm 17 tuổi phải lòng nột bạn nam cùng lớp. Ba mẹ biết tôi yêu đương theo một cách rất kì lạ. Vào một đêm trăng thanh gió mát, tôi từ miền Trung gọi vào miền Nam xa xôi, vừa khóc vừa nói, "con lỡ thích người ta rồi". Nhớ lại vẫn thấy hồi đó ngốc muốn chết. Suốt 17 năm cuộc đời tôi đều nghe lời mẹ, không được yêu sớm, thế nên lúc ấy rối rắm vô cùng.
Ba nghe xong cười ha hả nói yêu thì yêu chứ có gì phải khóc, dặn tôi phải tìm hiểu cho kĩ, giữ lấy chính mình.
Mẹ tôi ngược lại rất kích động, nghe ba nói thế liền đánh ông mấy cái rõ kêu, vừa đánh vừa mắng "ông nói cái gì vậy, yêu sớm làm gì cho khổ".
Sau đó ba tôi lại nói thêm vài câu, tôi chỉ kịp nghe rõ mấy chữ "đừng nghe mẹ mày nói" rồi mạnh mẽ ngắt máy... chắc là đi dỗ dành mẹ tôi...
Cứ như thế trôi qua, năm tôi 21 tuổi, trước khi để anh gặp mặt người lớn trong nhà, chúng tôi có một chuyến ghé thăm ông cố ngoại của tôi, năm ấy ông 98 tuổi, mơ hồ không nhớ rõ ai là ai nữa rồi. Bà ngoại thứ hỏi tôi đã có bạn trai chưa, mẹ tôi liền nói thay, "nó còn nhỏ lắm yêu đương gì đâu ạ", tặng kèm cho tôi một ánh mắt... Tôi quả thực rất bất đắc dĩ, cũng không phản bác lời bà. Ở trong lòng lặng lẽ âm thầm xin lỗi bạn trai nhỏ của tôi.
Thế mà một năm sau, cách đây mấy ngày thôi, được hôm tan ca sớm, tôi tranh thủ về nhà thăm mẹ.
Tôi một bên gọi cho bạn trai, một bên nhìn mẹ chiên cho tôi món bánh chuối yêu thích, đang nói chuyện vui vẻ thì bà cướp điện thoại... Nói anh ấy hôm nào rảnh qua nhà nội tôi, mượn cây quét trần nhà dọn mạng nhện nhà tôi dùm. Vừa bất lực vừa buồn cười, rất muốn nói cho mẹ biết người ta chưa phải con rể của mẹ đâu, nhưng lại sợ bà mất hứng, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống.
Anh ấy vâng vâng dạ dạ đáp ứng, nói thật, lòng tôi lúc đó như có dòng nước ấm rót vào, hạnh phúc vô cùng. Đây xem như mẹ đã chấp nhận anh ấy rồi nhỉ? Bạn trai tôi hiện đang học đại học năm cuối ở quê, chúng tôi trời nam đất bắc, có lần hai năm không gặp. Tốt nghiệp cấp 3 tôi chọn vào nam đi làm cùng ba mẹ, như đã nói từ trước, nhà tôi nghèo, chẳng qua tôi sống cuộc đời của một nàng công chúa mà thôi, vì may mắn có người mẹ tuyệt nhất thế gian.
.jpg)
Tháng 7 năm 2021, các tỉnh miền nam bùng dịch Covid 19. Mẹ gọi tôi cùng em trai trở về, bôn ba bên ngoài bà không yên tâm. Nhưng mà nếu tôi cũng trở về, vậy kinh tế của cả nhà đều đè lên vai mẹ tôi. Tôi đương nhiên không đồng ý, để em trai trở về, còn mình ở kí túc của công ty. Nơi tôi làm cách nhà trọ một cái ranh giới tỉnh. Qua lại giữa hai tỉnh không dễ, một lần giãn cách này kéo dài tới giữa tháng 10 mới chấm dứt.
Số người đăng kí ở lại làm mùa dịch không nhiều, vì thế lượng công việc gần như tăng gấp đôi.
Suốt hơn 3 tháng ròng rã, có người bận việc, cũng có người nhớ nhà, cấp trên đều hỗ trợ xe đưa về. Mỗi lần như thế tôi đều nhịn không được mà than thở với mẹ.
"Mẹ ơi mệt quá, con cũng muốn về nhà, đợt này con xin về, mẹ nuôi con nhé?"
"Ừ về đi con, hết dịch rồi làm."
Đã biết trước mẹ vẫn sẽ nói như thế, nhưng hễ có đợt về tôi lại cứ hỏi, cũng không phải tôi ngốc đâu, chỉ là... lưu luyến.
Mỗi lần tôi đều rất vui nhưng lòng cũng rất chua xót, càng không có thực sự trở về. Có đôi khi thứ chúng ta cần không phải một lời động viên an ủi, chỉ đơn giản là muốn cảm nhận sự bao dung cho tính khí trẻ con, đôi lúc bốc đồng của chúng ta… Thế gian rộng lớn, có một người là đủ rồi.
Mẹ, mẹ chỉ là mẹ thôi
Ba bữa cơm mỗi ngày mẹ lo tất
Cuộc đời này biết bao điều chật vật
Bao đau thương mẹ cũng chắn mất rồi.
Mẹ, mẹ chỉ là mẹ thôi
Dù xa xôi như đất trời xa cách
Nhưng lắm khi vẫn chạy về một mạch
Hôn mẹ yêu, nói "con nhớ mẹ nhiều"
Mẹ, mẹ chỉ là mẹ thôi
Một buổi tối bỗng nhiên con khôn lớn
Mẹ quặn lòng nhìn con thôi đùa giỡn
Lệ rưng rưng hành trang nhỏ rời nhà,
Mẹ, mẹ chỉ là mẹ thôi
Nhưng với con là trời cao biển rộng
Là bình yên cả đời con mong ngóng
Ôm vào lòng ngày trời đổ cơn giông.
Em họ tôi gần đây, được phát hiện là bị trầm cảm... Cô tôi lo lắm. Đôn đáo khắp nơi tìm cách chữa trị. Ngày trước cô vốn có chút hà khắc. Bởi vì ảnh hưởng từ tuổi thơ của chính mình, cô yêu cầu khá cao ở con gái. So với tôi, nói em ấy đảm đang gấp trăm lần cũng không quá.
Từ nhỏ đến lớn, không có bạn bè, chỉ chơi cùng tôi. Hồi đó cái gì cũng nói với nhau, lớn lên, đã biết cách cất giấu trong lòng… lâu ngày sinh bệnh. Nhìn cô tôi sắc mặt ngày càng tiều tụy, tôi cũng sốt ruột theo.
Trên thế gian này, có cha mẹ nào mà không thương con mình. Chỉ là họ lần đầu làm cha, làm mẹ, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm. Khi bé chúng ta được bao dung mà lớn lên. Trưởng thành, xin hãy bao dung với cha mẹ đang ngày một già nua theo năm tháng. Đừng để chính mình, ngày sau phải hối tiếc.
"Chuyện có lớn thế nào, qua rồi cũng sẽ thành chuyện nhỏ."
Sắp giao thừa rồi, năm mới kề cận, trở về nhà đi thôi.
© Mạch Nha - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hôm nay tôi có một nỗi niềm không tên | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

















