Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giữa cơn say và vết thương cũ

2025-12-05 18:00

Tác giả: Mih Key


blogradio.vn - Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

***

Chúng tôi kết hôn, vì tôi lỡ dính bầu khi say rượu, và vì tình yêu ngày ấy, chưa từng mất đi. Nhưng vấn đề là, chúng tôi đã chia tay được vài năm rồi… Từng ấy thời gian, tôi dường như đã quên hẳn anh ấy, tôi có một mối tình khác, nhưng cũng chia tay trong hời hợt. Không thể mang lại cảm xúc như tôi từng có với anh… người yêu cũ.

Ngày chia tay, tôi vô tình ngồi vào quán chúng tôi xưa kia hay uống. Chia tay người yêu, mà tôi chỉ một mực nghĩ về người yêu cũ. Tôi uống tới ly thứ ba, ý thức bắt đầu mơ hồ. Có ai đó ngồi xuống cạnh tôi, là sự quen thuộc tới ngạt thở.

- Là em đang say đúng không?

- Ảo giác phải không, Minh Huy?

Tôi sờ sờ vào mặt anh, để xem thực sự là tôi đang mơ không? Cảm giác ấm áp chân thật lạ thường, tôi ngồi luyên thuyên, về những điều chưa từng nói. Chúng tôi cứ thế tiếp lời, những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Ly rượu rỗng ngày càng nhiều hơn. Tôi tỉnh dậy, đầu óc đau như búa bổ, ký ức đêm qua dần dần đổ về như một thước phim nhanh. Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà … Minh Huy tay đút túi quần, tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn ra ngoài ban công. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không gian như quay cuồng, như một dòng điện nhẹ sượt qua tim, hơi tê dại.

- Đêm qua…anh cứ quên đi nhé. Em xin lỗi, vì em quá chén.

- Hình như từ lúc quen em tới giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe câu xin lỗi.

- Bốn năm rồi…ai cũng sẽ khác, giống như trước giờ anh không bao giờ hút thuốc.

- Em cũng không giờ uống say…

Chúng ta, có ai là không khác không?

Chúng tôi trở về guồng quay cuộc sống bình thường, y hệt như những xa lạ. Đầu óc tôi choáng váng tới lạ thường, tỉnh dậy lại thấy mình trong phòng bệnh trắng toát.

- Minh Huy, vẫn còn tình cảm với mày à? Tao thấy nó gọi, tưởng chúng mày liên lạc lại, nên có bảo nó tới đây. Nó chạy sồng sộc tới đây, như một thằng mất kiểm soát vậy. Và, nó chưa biết mày có …thai à?

-Thai…thai gì cơ?

Mặt tôi trắng bệch vì sợ, sao lại có được?

-Anh ấy biết chưa?

-Chưa…tao bảo mày không sao cái, nó bảo đừng nói với mày là nó đến. Chuyện bọn mày, tao không muốn xen vào nữa. Những năm qua, tao biết mày chẳng yêu ai cho ra hồn, hai người vẫn yêu nhau à?

- Chẳng biết nữa, chẳng ai yêu ai...

Tôi đi tái khám lần nữa, vô tình lại nhìn thấy anh với bộ dạng hớt hải, lướt qua tôi như một cơn gió. Trên áo anh có vệt máu, tôi thấy anh chạy theo một cái cáng. Tôi tò mò đi theo sau. Y tá hô lớn

- Người nào tiếp xúc với bệnh nhân, mời đi sát khuẩn và kiểm tra vết thương ngay lập tức.

Minh Huy vẫn đứng yên bất động, y tá vội kéo a ấy đi. Tôi lẽo đẽo theo sau, nhìn anh vào phòng xét nghiệm máu. Tôi thấy tay mình run bần bật, anh ấy bất ngờ nhìn thấy tôi ngoài cửa, mùi máu trên áo trộn lẫn với mùi sát trùng, tôi muốn ói ngay lập tức. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, nôn khan, hai tay vẫn không ngừng run lên.

- Em bị sao vậy?

Tôi khó khăn lắc đầu, môi khô tới bật máu.

- Em không chịu được mùi máu, anh bị sao vậy…? Có vấn đề gì mà y tá lại hô anh gấp thế?

- Không có gì, người tai nạn cần hiến máu gấp thôi…

- Anh chưa bao giờ nói dối em điều gì…

- Hoài An à, chúng ta không phải là những con người của trước đây.

Anh ấy gằn giọng và bước đi thật nhanh. Tôi quay lại chỗ người nhà người kia đang hớt hải.

- Nó có sống nổi không? Sida giai đoạn cuối rồi, còn bị tai nạn…trời ơi.. cứu con tôi…

Tôi thấy tim mình như ngừng đập, chạy lại nhà vệ sinh nôn thốc tháo lần thứ hai.

- Sao sắp chết rồi còn gây tội, lao ra xe người ta làm chi… điên rồi…

Có mấy người đi cùng xì xào. Tôi gọi cho Minh Huy liên tục, nhưng anh không bắt máy. Tôi chạy ra khỏi khuôn viên bệnh viện, thấy anh tựa lưng vào một góc, hút thuốc.

- Người vừa nãy, họ bị…anh có…

Tôi lắp bắp, mặt trắng bệch.

- Trên người anh không có vết thương hở, không có gì…

- Nghe nói…em muốn phá thai?

Anh nói nghe dửng dưng tới lạnh lùng. Đúng tôi đang phân vân, tôi sợ nhiều thứ. Tôi sợ không cho con được thứ tốt nhất, sợ nó sống trong cảnh không bố. Tôi không muốn nó sinh ra trong hoàn cảnh gia đình không trọn vẹn.

- Sao… anh biết em có thai?

- Có quan trọng không?

Sự lạnh lùng bao trùm trong không khí, anh thậm chí còn không hỏi tôi, tôi có ổn không, cái thai là như nào. Thì ra, anh vốn chẳng quan tâm.

- Ngày kia đi, anh đi với em.

Một cơn gió lạnh thoảnh qua, lạnh ngắt. Không biết phải do có thai nên tâm trạng tôi nhạy cảm hơn không, tôi vừa khóc vừa mắng anh.

- Anh là đồ khốn, anh không muốn chịu trách nhiệm đúng không?

- Vậy em hỏi lại bản thân em xem, có xứng đáng làm mẹ không? Ai vô lương tâm hơn ai? Em giấu việc em mang thai, rồi em lại muốn phá thai. Em có bao giờ coi tôi là gì trong cuộc sống của em chưa? Em có thể tàn nhẫn hơn được nữa không?

- Năm ấy cũng vậy, em đều tự quyết định, tại sao không nói hết những ấm ức ra? Tại sao cứ luôn quyết định mọi thứ một mình? Tại sao em luôn ương bướng, luôn coi mình là nhất vậy? Giải quyết đứa bé đi, rồi tôi với em đường ai nấy đi. Đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.

- Số 33, mời vào phòng chờ phẫu thuật.

Minh Huy kéo tôi đứng dậy, mặt mũi lạnh tanh, nhưng tay nắm cửa phòng đã run lên. Tôi nhận ra tim của tôi cũng đập lên liên hồi, tôi bắt đầu thấy sợ rồi, bước chân trở nên nặng nề.

- Hay là, chúng ta suy nghĩ thêm chút?

- Hay là, em cứ sinh đứa bé ra, sau đó nếu em muốn cưới ai khác, anh sẽ nuôi đứa bé, không để ai biết giữa chúng ta từng có một sinh mệnh nhỏ? Hay là, anh đưa nó ra nước ngoài, hay là…

Anh ấy bắt đầu lắp bắp, một chàng trai không sợ trời không sợ đất, lại bắt đầu bị loạn ngôn từ. Tôi bỗng nghi hoặc, không phải anh kiên quyết từ bỏ nó, giờ lại cầu xin tôi giữ lại. Thực ra, tôi cũng không có dũng khí bỏ đứa bé đi, không có cách nào làm được. Trong đầu tôi là một mớ hỗn loạn, chúng tôi về nhà. Không nói không rằng, anh ấy chỉ nấu cho tôi bát cháo.

- Ở lại với em tối nay được không?

- Không…em nghỉ ngơi chút đi, chúng ta nói chuyện sau.

- Thực ra năm đó, em có đầu tư kinh doanh một chút, có nợ vài trăm triệu, có vay ngân, sợ không có trả được… nên em nói dối có người khác, để chia tay,… em không muốn làm liên lụy anh.

- Không quan trọng nữa rồi, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, nó như một cái gai mà anh luôn muốn nhổ nó đi, em hiểu không?

Một tuần trời, anh ấy lại chơi trò mất tích. Đêm nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ chị của Minh Huy, tôi như chết lặng.

- Chị nghe nói, dạo này bọn em có qua lại. Chị muốn hỏi chút, sao thằng bé lại uống thuốc chống phơi nhiễm hiv?

Tôi tới nhà anh ấy, cái thai mới được gần hai tháng, vẫn che giấu được. Anh ấy gầy rộc, nghe nói là do tác dụng phụ, là anh ấy đang nói dối tôi, từ đầu tới cuối. Anh ấy có vết thương hở ở tay, nên bác sĩ yêu cầu uống thuốc.

- Mai em đi cùng anh, em đã đi cầu nguyện rồi, mọi chuyện sẽ không sao cả.

Chúng tôi nằm ôm nhau cả đêm, một đêm thức trắng. Sáng sớm, lúc tôi ngồi vào bàn ăn với Minh Huy và chị gái anh ấy, cơn buồn nôn lại dâng lên.

- Hai đứa…

Ngày Minh Huy xét nghiệm, tôi cảm giác tim mình ngừng đập, không phải sợ chúng tôi không thể ở bên cạnh nhau nữa, mà sợ, anh ấy sẽ bị bệnh tật dày vò. Nhìn tờ kết quả, tôi nhận ra tôi còn yêu, yêu rất nhiều. Thật may, anh ấy không có bị làm sao. Tôi thấy mình lịm đi, chỉ nghe vài tiếng gọi thất thanh của anh ấy. Tôi tỉnh dậy, sợ hãi sờ lên bụng,

- Con, con …có làm sao không…

Minh Huy ôm ghì lấy tôi, nhẹ nhàng trấn an.

- Không sao, không sao cả, mọi chuyện đều ổn rồi…

Chúng tôi gặp nhau năm 18 tuổi, tuổi mà những đứa trẻ đến với nhau bằng bản năng nguyên thủy nhất. Và rồi chúng tôi buông tay, sau một thời gian dài hẹn hò, … tôi đã quên anh ấy. Nhưng chưa bao giờ ngừng nhớ về mối tình năm đó. Tôi nhớ như in trong cái đêm chúng tôi chia tay.

Em còn thương anh rất nhiều nhưng mà mỗi lần anh vô tâm với em, em lại bớt thương anh đi một chút. Em không muốn buông tay, nhưng mỗi lần như này, em chỉ thấy mệt mỏi và tổn thương nhiều hơn thôi.

Em cứ nghĩ cố gắng thật nhiều, yêu anh thật nhiều, dành hết thảy sự quan tâm là được, nhưng mà không phải vậy. Không ai ép ai thương yêu ai được cả.

Ngày hôm nay, sự thương ấy đã âm mất rồi…

Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ mai cách xa như thế, không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng khoảnh khắc anh ấy gặp nguy hiểm, tôi nhận ra mấy năm qua, tình cảm chỉ bị giấu đi, ở nơi sâu nhất trong trái tim. Minh Huy ngày đó là một cậu thanh niên nóng tính, nhưng không bao giờ nghịch ngợm đi quá giới hạn.

- Em cứ nghĩ, chúng ta đều thay đổi. Đúng là có thay đổi, nhưng khoảnh khắc anh vẫn uống ly đen đá không đường, hay lúc tay anh run run khi đưa em vào phòng phẫu thuật, hay lúc anh thà muộn buổi họp quan trọng để đưa cậu thanh niên đi bệnh viện dù biết cậu ấy có nguy cơ có bệnh truyền nhiễm.

- Em gặp anh ở phiên bản lạnh lùng, hờ hững với tất cả mọi chuyện. Nhưng em mới chỉ dùng mắt để nhìn, dùng tai để lắng nghe, chứ chưa từng dùng trái tim để cảm nhận.

Chúng tôi từng chia tay, chỉ vì cãi vã nhiều, hai người với cái tôi cao ngút ngàn, không ai chịu thua ai. Không có người thứ ba, không có drama hay hiểu lầm gì nghiêm trọng. Chỉ là sự ngột ngạt tới khó chịu trong mối quan hệ. Cho dù còn yêu, nhưng không có cách nào bước tiếp bên nhau được nữa. Tôi quá nhạy cảm. 

- Lần này, hãy để anh chịu thua mọi chuyện được không? Anh nhận ra, sự vui vẻ của em còn quan trọng hơn cái tôi của anh.

- Anh vẫn luôn là người đặc biệt, cho trái đất có suy chuyển, cho dù chung ta đều đổi thay, …hình như em vẫn luôn yêu anh.

- Mình bắt đầu lại từ đầu nhé, được không?

Giữa những vết thương cũ, giữa sự ngập ngừng và cả rất nhiều sự dũng cảm, chúng tôi đã quyết định cho bản thân một cơ hội nữa.

© Mih Key - blogradio.vn

Mih Key

Tuổi trẻ là để trải nghiệm, để đi những nơi mình muốn, gặp những người mình yêu thương, và quan trọng là chúng ta tìm ra được giá trị của bản thân mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top