Chúng ta chỉ là những người đã từng thương
2020-09-21 01:24
Tác giả:
Mih Key
blogradio.vn - Tôi thực sự đã khóc, khóc như một đứa trẻ trên bờ vai quen thuộc nhưng tôi cũng hiểu có những thương yêu nói được hết ra sẽ nhẹ lòng, có những khúc mắc được tháo gỡ sẽ không còn vướng bận. Nhưng quá trình trưởng thành đó của cả hai chúng tôi, điều mà chúng tôi vẫn phải chấp nhận là chúng tôi thật sự chỉ còn là những người đã từng thương trong bài học trưởng thành có quá nhiều thử thách và mất mát.
***
Từ vạch xuất phát, từ cái nhìn đầu tiên, chúng tôi cứ thế bên nhau được hai năm, không dài không ngắn nhưng đủ để tôi hiểu, chúng tôi nên dừng lại và cho nhau lối đi riêng.
Hỏi bản thân rằng, có buồn không? Buồn chứ nhưng chữ buồn, không thể nói nhẹ tênh như thế.
Không có người thứ ba, chỉ có chúng tôi, hai con người từng thân thuộc như thế, từng yêu thương nhau tới thế, từng vì nhau mà vượt qua nỗi buồn, từng vì nhau mà cười vui vẻ. Nhưng quá khứ nên chỉ là quá khứ.
Anh, là một phần tuổi trẻ tôi đã đi qua, để hiểu và yêu thương bản thân mình nhiều hơn. Anh, vẫn chỉ là anh, một người mà tôi từng yêu rất nhiều nhưng tôi vẫn chọn cách buông tay.
Có nước mắt rơi, trái tim vẫn nhói đau một chút. Chính vì những thứ chúng tôi trải qua cùng nhau chúng tôi mới hiểu, chúng tôi không thuộc về nhau.
“Tại sao em lại chia tay anh ấy?”
“Bởi vì em và anh ấy đi trên hai con đường khác nhau, gặp nhau ở giao điểm nhưng chỉ một điểm cắt. Em và anh ấy có những khác biệt to lớn nhưng vì yêu nên em cố gắng chịu đựng những điểm khác biệt đó nhưng tới một thời điểm, đủ mệt mỏi nên em đành buông tay”.
Chúng tôi từng là, một điều quan trọng của nhau, ở một thời điểm vô cùng đặc biệt. Nhưng tại thời điểm hiện tại, tôi còn chẳng đủ kiên nhẫn nói chuyện với anh. Cảm giác vô cùng mệt mỏi và bất lực.
Mùa hạ,
Tôi cứ uống ly này tới ly khác, uống tới đầu óc choáng váng, ký ức cũ chợt ùa về.
Khi bố mẹ tôi cãi nhau, khi mẹ tôi phát hiện bố tôi có người thứ ba.
Khi mẹ tôi viết đơn ly hôn, khi mẹ tôi nói con có thể ghét mẹ cũng được.
Khi bệnh của em trai tôi phát nặng hơn, nó suýt bị lạc mất, mãi mãi không trở về.
Khi tôi mắc kẹt ở thành phố tuyết, chẳng kịp về giỗ bà nội.
Khi bố tôi ly hôn và tôi chính thức có thêm một người em trai cùng cha khác mẹ.
Và khi tôi chia tay người mà tôi yêu sâu đậm.
Tôi luôn cố gắng tỏ ra là mình ổn nhưng thực ra tôi luôn sợ tổn thương, sợ bị bỏ rơi, chỉ cần một người bên cạnh lắng nghe một chút.
Cuộc sống tôi có quá nhiều điều buồn bã nên tôi trở nên rất thận trọng, tự mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Tôi chọn cách kết thúc bởi vì anh ấy ở bên cạnh tôi cũng như không. Không một chút sẻ chia hay đồng cảm. Hoặc là hoàn cảnh tôi đã khác đi, không phải là cô bé vô tư ưu lo như vài năm trước. Còn anh ấy, cứ mãi là đứa trẻ không chịu trưởng thành.
Chúng tôi bằng tuổi, nhưng tốc độ lớn khác nhau.
Tôi học cách buông tay, đôi khi yêu thôi là không đủ, nếu yêu khiến tôi mệt mỏi hơn, tôi chọn cách kết thúc.
Mùa thu,
Cô ấy đi rồi, tôi mới nhận ra cô ấy quan trọng tới nhường nào.
Tận cùng của nỗi nhớ là khi tôi vẫn vấn vương mùi hương của cô ấy quanh tôi. Lúc ăn, lúc ngủ, lúc làm việc.
Cô ấy nói chúng tôi nên cho nhau một khoảng lặng, để xem chúng tôi yêu nhau nhiều bao nhiêu.
Nhưng tôi hiểu, đó là điểm kết thúc rồi. Một cô gái mạnh mẽ lại mang trong người lòng rất nhiều tâm sự. Cô ấy thông minh tới mức sắc sảo, sẽ không cần một người vô tâm như tôi bên cạnh.
“Mỗi khi em mệt mỏi, em không cần mấy tin nhắn vu vơ từ anh, cái em cần là một bờ vai vững chãi. Nếu bên cạnh nhau chỉ những lúc vui, thì ở bên cạnh nhau cũng như không mà thôi”.
Hôm cô ấy say, bên cạnh một người đàn ông khác. Tôi mới biết, cô ấy cũng có lúc yếu đuối đến thế. Nhìn cách anh ta nhìn cô ấy, một cách dịu dàng và đắm say. Anh ta xoa lưng để làm dịu đi tiếng nức nghẹn ngào của cô ấy.
Tim tôi như thắt lại, tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng say của cô ấy. Vì cô ấy chẳng bao giờ say trước mặt tôi.
Tôi cứ thế đi về như một thằng hèn nhát. Tôi chẳng hiểu tình yêu là gì, cứ mãi như một đứa trẻ không chịu lớn.
Tôi ỷ lại cô ấy mạnh mẽ, trưởng thành hơn tôi. Nên tôi chẳng bận tâm, nên tôi cứ vô tâm. Nghiễm nhiên nhận sự quan tâm, chăm sóc của cô ấy vô điều kiện.
Ba năm ở nước ngoài, với cô ấy không hề dễ dàng, tôi chưa gặp ai cá tính như cô ấy. Cô ấy làm tôi hiểu rất nhiều điều. Cô ấy cũng kể khá nhiều về người bạn trai ở Việt Nam. Nhưng chưa bao giờ kể gì xấu về anh cả, luôn kể những điều tốt đẹp.
“Cậu thích cô ấy?”
Cậu ấy cười nhẹ, tính cách này, thật sự điềm đạm hơn tôi rất nhiều.
“Là thích thầm. Tôi không có ý định chen chân vào mối quan hệ của hai người. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh an ủi lúc cô ấy cần. Cô ấy hầu như không khóc trước mặt ai nhưng không có nghĩa là cô ấy không bao giờ khóc. Đằng sau vẻ ngoài gai góc ấy là một cô gái cần một người đàn ông bên cạnh để yếu đuối”.
Tôi lại thấy, tim tôi nói lên một nhịp. Tôi và cô ấy, dường như biết nhau cũng khá lâu rồi. Nhưng có lẽ, tôi chẳng bao giờ thật tâm tìm hiểu về cô ấy. Cô ấy cứ đứng đó nên tôi luôn nghĩ, cô ấy sẽ chẳng rời bỏ tôi. Cô ấy là kiểu người, sẽ chẳng nói ra, sẽ chỉ hành động một mình mà thôi.
Đau chứ, rất đau, đây chính là cảm giác tan vỡ sau chia tay. Nhưng anh cầu chúc, em có một cuộc sống hạnh phúc, cô gái nhỏ à.
Hải Anh nói muốn gặp tôi, một lần nữa, sau chia tay.
“Anh hiểu rồi, thật sự không có người thứ ba. Là do anh, mãi cứ như cậu bé không không chịu lớn. Anh luôn nghĩ chúng ta sẽ mãi vui vẻ, vô tư, không có lo âu buồn phiền như hồi cấp ba. Hóa ra, ai cũng sẽ khác, sẽ lớn, sẽ có những con đường riêng. Em thật sự đã thay đổi, trở thành một phiên bản tốt hơn. Có quá nhiều chuyện, anh không biết hoặc anh cũng chẳng để tâm. Anh vẫn còn yêu em nhưng yêu thôi không đủ, bên nhau lúc vui vẻ, hạnh phúc là không đủ phải không em?”
Tôi gượng nở một nụ cười.
“Em không quan tâm ai đúng ai sai. Hoàn cảnh sai, chúng ta lớn lên có nhiều khác biệt. Sự thay đổi ấy chẳng trùng khớp với mối quan hệ của chúng ta chút nào. Nhưng mà, cảm ơn vì đã nói với em những điều này, cảm ơn vì quãng thời gian bồng bột của tuổi trẻ, là anh ở bên cạnh em”.
“Anh luôn nhớ nụ cười trong veo của em năm đó. Anh luôn nghĩ tới cái kết đẹp cho cả hai chúng ta. Khoảng thời gian chúng ta yêu xa, anh thực sự rất nhớ em, nhớ tới điên cuồng. Nhưng khi em về nước rồi, rất nhiều chuyện xảy ra, sự ghen tuông của anh, sự vô tâm của anh luôn làm em phiền lòng. Xin lỗi vì đã làm em khóc, không vui, cả đau lòng nữa. Và cảm ơn em, dạy anh cách thế nào là yêu thương một người”.
Anh ấy cất giọng, nhẹ tênh.
“Cái ôm cuối cùng nhé? Sau này, sẽ là cái ôm của những người bạn tốt, được không em?”
Tôi thực sự đã khóc, khóc như một đứa trẻ trên bờ vai quen thuộc nhưng tôi cũng hiểu có những thương yêu nói được hết ra sẽ nhẹ lòng, có những khúc mắc được tháo gỡ sẽ không còn vướng bận. Nhưng quá trình trưởng thành đó của cả hai chúng tôi, điều mà chúng tôi vẫn phải chấp nhận là chúng tôi thật sự chỉ còn là những người đã từng thương trong bài học trưởng thành có quá nhiều thử thách và mất mát.
© Mih Key - blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta của ngày mai sẽ hạnh phúc chỉ là không có nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.