Bố không phải là siêu nhân vì bố còn hơn thế nữa
2023-07-24 08:40
Tác giả:
Thảo
blogradio.vn - Mình yêu những giây phút chữa lành của cô con gái thấu hiểu, nhưng cũng sẵn sàng trở thành một trụ cột như bố. Bố của mình không phải siêu nhân đâu. Bố mình còn hơn thế nữa.
***
Bố mình không phải là siêu nhân. Bố chẳng phải anh hùng cũng chẳng phải là siêu nhân.
Mái tóc bạc đôi tay gân guốc, tiếng búa đập xuống nền bê tông từng hồi, tiếng thở nghe càng rõ. Bố đã ngoài 50. Bố không còn khoẻ như ngày trước, đôi chân cũng mỏi nhiều, đôi tay ngày càng thô ráp. Ngày bé mình cứ nghĩ bố là “siêu nhân”. Đôi tay bóc củ khoai cho mình không sợ nóng, bố sửa từ cái quạt đến bóng đèn rồi lại cả tivi. Dù có hỏng xe giữa đường cũng nhất quyết mang về cho bố đi sửa. Dưới con mắt của một đứa trẻ, lúc đó mình thấy bố to lớn như cả bầu trời. Và mình thì bé thôi đủ núp sau bóng mặt trời ấy.
Dần dần mình cũng quen nếp của bố, bố biết sửa mọi thứ trong nhà nên mình cũng thế. Đôi lúc bố vô tình làm tổn thương mình, nhưng bây giờ mình hiểu và mình luôn nghĩ là không được giận bố. Và bố cũng chỉ là bố thôi. Chẳng cao siêu chẳng phóng đại, nhưng bên bố chắc chắn an toàn. Bố không dư giả nhưng chẳng bao giờ để con cái thiếu thốn.
Chạy về với bố sau bão giông
Cũng có lúc mình suy nghĩ rằng mình đã trưởng thành, mình đủ lớn để sống tự lập. Ai chẳng từng có suy nghĩ lớn rồi thì phải bay thật xa. Nhưng rời xa bố mẹ có những lúc lạc lối. Đời chênh vênh như bước chân loạng choạng của mình ngày bé. Bố luôn bảo mình phải mạnh mẽ, con gái bố không được khóc nhè. Và mình cũng chưa từng khóc trước mặt ai ngoài bố mẹ.
Xa nhà mình hiểu cảm giác cô đơn, chẳng còn là góc sân ở khoảng trời tí hon nữa mà là cả một thành phố rộng lớn vô cùng. Nhưng bố ơi khó khăn quá thì con muốn chạy về với bố. Chẳng phải nhà cao cửa rộng gì cả, chỉ là căn nhà của mấy bố con mình và mẹ thôi. Mình thực sự vẫn chưa lớn, nói cách khác là mình không muốn lớn. Hơi ích kỉ nhưng mình chỉ muốn bé lại, gạt hết âu lo thường ngày ăn với bố mẹ bữa cơm ngày hè, ngồi xem tivi đến hết tối, rồi giật mình nhớ ra đống bài tập về nhà. Cái cảnh thương thuơng ấy giờ là thước phim cuộn ngược về quá khứ. Mình thèm cảm giác chữa lành, về với bố mẹ là về với bình yên.
Thì ra bố cũng cô đơn
Có những lúc trong vô định mình tự dưng hỏi tại sao mình không gần bố nhỉ. Tại sao bố lại cô đơn trong chính căn nhà của mình. Và cũng có lúc mình nhận thấy bố và mình lại không hề thân thiết như gia đình của các bạn. Thực ra chỉ là ai đó đã giấu đi mọi cảm xúc, giấu nhẹm đi mọi lời nói ngọt ngào yêu thương như những ông bố và con gái khác.
Từ bé mình đã nghĩ lớn lên mình sẽ chẳng trở thành người như bố, đôi lúc mình ghét tính cách giống bố. Nhưng càng lớn mình lại càng giống bố, giống từ cách nói chuyện cách suy nghĩ đến hành động. Mình không khéo ăn khéo nói, mình cũng chẳng biết cách thổ lộ tình cảm lúng túng y như bố đã từng.
Y như cái thoáng vụng về chải mái tóc cho mình ngày mẫu giáo, hai bím tóc kì lạ bên thấp bên cao. Y như cái khoảnh khắc bộn bề trong nhà bếp ngày mẹ vắng nhà, nồi thịt kho cháy mất một bên. Mình chọn chia sẻ với mẹ nhiều hơn bố vì luôn nghĩ rằng “Bố không hiểu con”. Rồi dần dần vô tình lại tạo ra một khoảng cách rất lớn giữa bố và mình thậm chí cả bốn chị em. Tất cả chỉ còn là lời nói thông qua mẹ, hay gọn lại thành “Bố ơi xuống ăn cơm”, “Mẹ vẫn chưa về”. Quanh quẩn trong nhà bố chỉ nói chuyện nhiều với mẹ. Bố vụng về trong từng câu chữ. Còn chúng mình lại kiệm lời hơn.
Có lúc bố cũng yếu đuối
Bố là bố của chúng mình, nhưng bố cũng là con của bà nội. Bố cũng chỉ là đứa trẻ trong hình hài của người đàn ông gánh vác cả gia đình. Bố cũng muốn được yêu thương. Bọn mình bây giờ cứ hễ động tí là bố chẳng tâm lý gì cả, bố chẳng chiều chuộng con như các bạn... Nhưng ngẫm lại mà xem, ở cái thời bố mẹ, không được chiều chuộng, yêu thương, nũng nịu thì vẫn sống đấy thôi, vẫn lớn vẫn trường thành.
Trong nháy mắt mình chợt nghĩ, có lúc bản thân mình cũng làm quá vấn đề, mình tự tạo áp lực tâm lý cho bản thân rồi cố gắng phủ nhận, rũ bỏ nó cho bố mẹ. Chúng mình đã sai, thực sự chúng mình cần nghĩ lại. Bố mình khắc khẩu với bà, chưa nói được câu chuyện nào đã to tiếng.
Đúng là bố mình cũng vụng về cũng lúng túng như chính bọn mình bây giờ. Vậy là cái vòng tuần hoàn ấy cứ lặp lại. Ngày bà mình mất, bố không khóc nhiều nhưng mình biết bố thương bà lắm. Hai người cứ to tiếng vậy thôi bà rất thương bố mình. Sống trong gia đình đông con của thế hệ trước cái cách sẻ chia cái cách yêu thương của ông bà mình cũng theo một hơi hướng khác bây giờ. Bố cũng muốn được bà yêu thương vỗ về, chỉ là lúc đó bố đã trưởng thành vượt qua cái tuổi thơ ngây dại.
Bố còn là bố của bốn chị em chúng mình nữa. Bố che giấu mọi khát khao yêu thương của một đứa trẻ khi ấy. Cái ngày giỗ bà mình, bố khóc. Lần đầu tiên trong đời mình thấy bố khóc như một đứa trẻ. Bố cũng nhớ mẹ của mình. Bố cũng muốn khóc thật to. Trong đáy mắt lúc ấy, giọt nước mắt mặn chát chảy xuống gò má sạm nắng đầy nếp nhăn. Đôi mắt dưng dưng đổ gục trước ban thờ. Bố khóc để bố được là chính bố, bố chỉ là con của bà thôi.
Bố hy vọng vào những đứa con
Lúc sinh mình ra, không biết bố có thất vọng nhiều không, vì mình là con gái. Xung quanh mình khi ấy vẫn còn chút định kiến về nam và nữ. Nhiều khi mình không dám hỏi bố mà chỉ thầm nghĩ ngợi linh tinh: “Không biết lúc đó bố buồn thế nào nhỉ.”
“Lại vịt trời, thế là nhà có ba vịt trời rồi nhé.” Đó là câu bố mình nghe nhiều nhất và đương nhiên mình biết. Mình biết rất rõ là bố có buồn, bố có thất vọng. Đôi khi mình lại cho rằng đó là lỗi của mình. Mình đã học cách đủ mạnh mẽ, học mọi thứ con trai có thể làm được. Nhưng vốn dĩ mình vẫn là con gái, mình không thực sự mạnh mẽ, mình không thể gánh vác như bố. Cho dù thế nào bố vẫn yêu thương chị em mình, chỉ là cách thể hiện thô lỗ vụng về như chính con người bố. Bố cũng hy vọng nhiều lắm và chúng mình cũng dần lớn hơn, mạnh mẽ hơn, và yêu bố nhiều hơn.
Bố không phải vừa sinh ra đã làm bố. Con cũng không phải vừa sinh ra đã cất tiếng gọi bố. Những thoáng vụng về cứng nhắc giữa hai bố con là bước chân đầu tiên để con và bố tiến gần hơn một chút. Dẫu biết rằng luôn luôn có khoảng cách giữa bố và con gái, nhưng hai bố con mình sẽ cố gắng nhiều hơn, yêu thương gia đình nhỏ bé của chúng ta nhiều hơn. Còn mình sẽ là cô con gái và là cả cậu con trai mạnh mẽ sát vai bên bố, sẽ là chỗ dựa của bố khi bàn chân đã mỏi.
Mình yêu những giây phút chữa lành của cô con gái thấu hiểu, nhưng cũng sẵn sàng trở thành một trụ cột như bố. Bố của mình không phải siêu nhân đâu. Bố mình còn hơn thế nữa.
© Thảo - blogradio.vn
Xem thêm: Nắng Nhuộm Màu Hạnh Phúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.












