Lời hẹn ước cùng ngắm pháo hoa giao thừa (Phần 3)
2023-11-11 07:15
Tác giả:
Airi
blogradio.vn - Tôi bần thần nhìn bóng lưng dần khuất xa của cậu ấy, trong tim bỗng hẫng một nhịp, cảm giác dường như Lâm đang cố tránh né điều gì đó. Lâm nhận ra tôi có cảm xúc vượt trên tình bạn với cậu ấy rồi ư? Cho nên mới làm như thế?
***
(Tiếp theo phần 2)
Cuối cùng ngày diễn kịch cũng tới, hôm đó cũng là ngày tổ chức văn nghệ và cắm trại cho học sinh toàn trường. Tôi đứng trong khán đài, khoác lên mình bộ đầm vừa lộng lẫy vừa lạ lẫm. Vẫn là thời gian trôi nhanh, thoáng chốc ngày chia tay những năm tháng học sinh cũng gần kề, có lẽ đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi mặc bộ trang phục này.
- Đừng căng thẳng!
Lâm đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói.
- Hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ!
- Nhất định là thế!
Tôi gật đầu, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh.
- An, lát nữa đợi tớ ở dưới khán đài!
Còn chưa kịp để tôi hỏi thêm gì, Lâm đã bước ra sân khấu, phong thái tự tin đó thật khiến người khác khó lòng dời mắt, càng khiến cho trái tim tôi đập nhanh một nhịp. Suy nghĩ đó lại hiện lên, liệu tôi có nên tỏ tình với cậu ấy hôm nay không?
...
.jpg)
Tôi chống cằm ngồi dưới sân khấu, vở kịch cũng đã diễn xong, suy nghĩ kia lại một lần nữa có dịp quấn lấy tôi tới mức những tiết mục trên sân khấu chẳng còn có chút gì thu hút.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Mấy đứa bạn trong lớp thấy tôi ngồi đăm chiêu thì bèn tiến tới hỏi.
- Không có gì!
- Rõ ràng là có, nhớ cậu bạn bên lớp A1 hả?
Ờ nhớ thật đấy! Suy nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu nhưng tôi không dám biểu hiện gì quá khích trước mặt bọn nó, nếu không đến tận ngày tốt nghiệp cũng chẳng thoát nổi kiếp bị trêu.
- Mà này, cậu đã tính thi vào trường Đại học nào chưa?
Câu hỏi của nhỏ bạn làm tôi hơi giật mình, đúng rồi nhỉ, chỉ còn hơn một tháng nữa là bước vào kì thi tốt nghiệp THPT. Kể từ giây phút ấy, bản thân chúng tôi đã phải đưa ra sự lựa chọn cho chặng đường tiếp theo. Tôi từng suy nghĩ về điều đó, từ lâu rồi, chỉ là trong chặng đường này lại phát sinh một vài biến số làm tôi lưu luyến.
Trong vô thức tôi đưa mắt tìm bóng hình quen thuộc của ai đó lẫn trong dòng người, thật không biết sau ngày hôm nay, chúng tôi còn bao nhiêu thời gian để bên cạnh nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường và cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa giao thừa nơi con hẻm thân thuộc. Tình cảm này nảy nở thật bất ngờ, cứ ngỡ chỉ là một khoảnh khắc trật nhịp của con tim đâu nghĩ lại sẽ như nhành cây ngày qua ngày dần bén rễ sâu.
- Tớ sẽ thi vào Đại học Thể dục Thể thao của thành phố H. - tôi nói.
- Vậy là cậu định sẽ tiếp tục chơi bóng chuyền hả?
Tôi gật đầu.
- Đó có lẽ là thứ tớ làm tốt nhất!
- Thành phố H! Xa thật đấy. - nhỏ bạn thân thở dài - Chẳng biết sau khi tốt nghiệp chúng ta có còn được gặp nhau thường xuyên nữa không, mỗi người một nơi.
Đây vốn là chuyện tất yếu, rồi một ngày nào đó chúng tôi đều sẽ rời khỏi nơi thân thuộc của mình để đi tới một vùng đất khác, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Nhưng mà...
- Hay là... cứ học đại học ở đây nhỉ! Dù sao học ở đâu cũng như nhau thôi. - tôi ngồi bó gối, vô thức mà nói ra suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
- An...
Lúc bọn tôi còn đang nói chuyện thì không hay biết Lâm đã đứng sau từ lúc nào, trên tay cầm hai chai nước. Vừa nhìn thấy Lâm, mấy nhỏ bạn tôi lập tức “rút lui”, trước khi đi còn không quên làm động tác cổ vũ.
Đang động viên mình tỏ tình à?
- Cậu đến từ lúc nào thế?
- Vừa nãy thôi!
Lâm ngồi xuống bên cạnh, cậu đưa tôi chai nước đã vặn sẵn nắp. Tôi nhìn nó khẽ mỉm cười, vẫn là sự quan tâm dịu dàng ấy.
- Tớ có chuyện muốn...
- Tuần sau là lễ bế giảng với lễ trưởng thành của lớp 12 rồi. Nhanh nhỉ! Ba năm cấp 3 cuối cùng cũng sắp kết thúc. - Lâm vừa vặn nắp chai nước vừa nói bằng giọng điệu có phần tiếc nuối.
- Ừ!
- An đã tính thi Đại học nào rồi đúng không?
Lâm chợt hỏi khiến tôi bất ngờ. Gương mặt cậu dưới ánh lửa trại dần trở nên xa xăm và mơ hồ, dường như tôi chẳng thể nhìn ra thêm bất kì biểu hiện khác lạ nào.
- Vậy còn cậu?
- Tớ cũng thế! Đã quyết định rồi.
Tôi chống tay, ngả người ra sau:
- Vẫn là sẽ rời xa nơi đây nhỉ!
- Tớ sẽ không rời thành phố này!
- Hả?
- Tớ sẽ học Đại học Sư phạm ở đây!
Tôi giật mình vì câu nói ấy:
- Cậu nói thật à?
Lâm gật đầu kiên quyết.
- Tớ rất yêu thành phố này!
- Chỉ vì vậy thôi sao?
- Vì nơi đây có những điều... không thể thay thế.
Lâm vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi, trong phút chốc tôi lại bị đôi mắt kia thu hút, khoé miệng không tự chủ được mà thốt ra lời thật lòng:
- Tớ... thích...
- An, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chuẩn bị thật tốt kì thi sắp tới! Cậu nhất định phải thực hiện được ước muốn của bản thân!
Lâm nói rất nghiêm túc, ý tứ rất rõ ràng.
- Còn những chuyện khác... để sau rồi nói!
Tôi im lặng, quen biết nhiều năm như vậy sao tôi lại không hiểu những điều cậu ấy vừa nói chứ, chỉ là cố chấp không muốn tin thôi:
- Thật vậy sao? Những chuyện khác không quan trọng đến vậy à?
- Chí ít không phải thời điểm này!
Ngừng giây lát, gương mặt Lâm trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:
- Tuyệt đối không được để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến quyết định của cậu!
Tôi bật cười:
- Cậu giống mẹ tớ thật đấy, nhất là mấy lời vừa rồi.
- Tớ chỉ muốn thấy cậu trên sân thi đấu lần nữa.
Lâm vừa cất lời thì tiếng nhạc ở loa bên cạnh đã vang lên giọng nói của thầy phụ trách.
- Hả? Cậu vừa nói gì thế?
Tôi dịch người sát lại Lâm, hỏi lần nữa. Lâm không trả lời, đột ngột đứng dậy:
- Tớ về lớp trước đây!
- Nhưng...
Chẳng để tôi nói thêm lời nào Lâm đã quay người bỏ đi.
Tôi bần thần nhìn bóng lưng dần khuất xa của cậu ấy, trong tim bỗng hẫng một nhịp, cảm giác dường như Lâm đang cố tránh né điều gì đó.
Lâm nhận ra tôi có cảm xúc vượt trên tình bạn với cậu ấy rồi ư? Cho nên mới làm như thế?
.jpg)
***
Tôi mang tâm trạng rối bời từ hôm cắm trại tới tận ngày Lễ trưởng thành. Những lời nói hôm đó của Lâm, tôi vẫn nhớ mãi nhưng cũng thông suốt được một số điều.
- Sao thế? Cười một cái nào.
Lâm chợt xuất hiện trước mặt tôi, trên môi nở nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt sáng ngời ấy.
- Cậu muốn lưu bút trên áo tớ không?
Lâm bất ngờ đưa tôi cây bút lông, nhìn nó vài giây tôi bèn bảo cậu ấy xoay lưng.
- Kí đằng sau á?
- Ừ, làm theo tớ nói đi!
Lâm không nói thêm gì, nhanh chóng xoay lưng về phía tôi. Cầm bút tiến lại gần cậu, khẽ vén cổ áo Lâm lên.
- Viết tận trong đó sao? Vậy về nhà tớ mới đọc được sao?
- Đợi đến thi tốt nghiệp xong rồi hẵng đọc. - tôi chậm rãi nói.
Lời tỏ tình hôm nay đành tạm gác lại nơi sân trường ngập đầy nắng. Nếu như thời gian trôi qua đủ sự bao dung để tình cảm này không bị phai nhạt thì tới một thời điểm thích hợp nào đó, tớ nhất định sẽ bày tỏ thẳng thắn trước mặt cậu, không do dự, không ngại ngùng và chẳng cần giấu diếm, rằng:
“Tớ thích cậu!”
Tôi thầm nghĩ trong đầu, viết những nét chữ cuối cùng lên mép cổ áo cậu ấy.
- Xong rồi!
Lâm quay lại, nở một nụ cười thật tươi:
- Chúng ta chụp chung một tấm đi!
Tôi gật đầu, đứng dịch lại gần Lâm, vai hai chúng tôi vừa khít chạm vào nhau. Lúc này, giọng nói của cậu ấy đột ngột vang lên trên đỉnh đầu tôi:
- Dù sau này, ở bất cứ nơi đâu, tớ vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu!
***
Suốt khoảng thời gian chuẩn bị cho kì thi, hai đứa chúng tôi hầu như không có nhiều thời gian gặp nhau. Tôi tiếc nuối, sau này sẽ chẳng còn những buổi sáng cùng nhau đạp xe trên con đường phủ đầy cánh hoa kèn hồng, cũng chẳng còn những buổi tan trường cùng ngắm hoàng hôn buông xuống nơi thành phố thân quen. Tất cả đều trở thành kí ức, tuổi học trò một đi không trở lại ấy thật khiến người ta lưu luyến, tựa như giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi!
...
Tôi cầm giấy báo trúng tuyển trên tay, lòng vừa vui vừa hơi luyến tiếc, có lẽ tôi sẽ phải rời xa thành phố này một khoảng thời gian dài.
- Khi nào thì cậu nhập học?
Tôi với Lâm ngồi ở bãi đất trống cạnh con hẻm, nơi chúng tôi mỗi năm đều đến ngắm pháo hoa giao thừa.
Tôi vân vê cành hoa kèn hồng mới hái xuống trên tay, chậm rãi đáp lời:
- Tuần sau! Còn cậu?
- Cũng như thế!
- ...
Một khoảng lặng im giữa chúng tôi, không phải là không biết nói gì mà không biết nên mở lời ra sao, những điều thầm kín giữ trong lòng.
- Cậu... đã đọc lưu bút của tớ ghi trên áo cậu chưa? - chần chừ giây lát tôi vẫn quyết định mở lời.
Lâm không đáp ngay mà im lặng một lúc lâu. Tôi chợt có cảm giác lo sợ, sợ rằng, nếu như cậu ấy từ chối tình cảm của mình thì liệu tình bạn giữa chúng tôi có còn như xưa?
Dẫu vậy, tôi vẫn thực sự muốn bày tỏ cho cậu ấy biết, có lẽ tôi muốn thử một chút vận may của mình.
- Tớ...
Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
- ... Mẹ tớ lỡ đem giặt rồi... cho nên... xin lỗi cậu!
Lâm vừa nói vừa nhìn tôi, ánh mắt ấy hôm nay sao lại phảng phất nét buồn thế kia.
- Không sao, không phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Chỉ là... có chút tiếc nuối nhỉ! – tôi an ủi cậu ấy.
Lâm không nói gì, dường như tâm trạng của cậu không được tốt.
- Chỉ cần trong lòng cậu vẫn luôn nhớ về những kí ức đẹp đẽ ấy là được! Không có cuốn sách nào ghi chép tốt hơn trí nhớ của con người đâu
Nghe tôi nói xong, Lâm liền bật cười:
- Giờ tớ tin rồi, tâm hồn cậu lãng mạn thiệt đấy!
Tôi bĩu môi, giả vờ giận lẫy:
- Đã nói từ đầu rồi không tin.
- Tớ thành tâm xin lỗi cậu. - Lâm chắp hai tay trước mặt, bày ra bộ dạng hối lỗi.
- Được, tha thứ cho cậu.
Nói rồi, cả hai chúng tôi đều bật cười. Nhưng mà, haizz, tôi khẽ thở dài trong lòng, rốt cuộc là Lâm vẫn không đọc được lời tỏ tình của tôi. Chẳng biết điều này là may mắn hay xui xẻo nữa đây!
Hai đứa chúng tôi cứ như thế, ngồi ôn lại chuyện cũ cho tới khi ánh chiều tà buông xuống trên thành phố này. Những ánh nắng cuối ngày yếu ớt khẽ chiếu lên gương mặt chúng tôi, cảnh tượng quen thuộc ấy mang theo chút hoài niệm.
”Cause I’ve been hearing symphonies. Before all I heard was silence, a rhapsody for you and me and every melody is timeless. And now your song is on repeat and I’m dacin’ on to your heartbeat...”
Tôi lại bật bài hát yêu thích của mình lên, sau đó từ từ ngân nga hát theo. Lâm ngồi cạnh bên không nói gì, chỉ đơn thuần nhịp chân theo giai điệu.
“Khúc nhạc giao hưởng” chỉ dành riêng cho hai ta.
(Còn tiếp)
© Airi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ta Là Định Mệnh Đời Nhau | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.















