Linh hồn chưa siêu thoát_Phần 1
2014-08-24 10:25
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù
Giật mình tỉnh giấc, mắt mỏi nhừ, nhưng cơ thể thì lại nhẹ bẫng… Khang đang nằm trên băng ghế đá công viên gần nhà mình, cậu nhăn mặt khó hiểu, sao mình lại có thể ngủ quên ở đây được?
Bóng chiều đã tắt hẳn, chỉ còn le lói vài vệt sáng yếu ớt cuối chân trời… Đường phố vắng lặng, hoang vu, cảm giác cô độc như đang xâm chiếm lấy cậu. Thằng nhóc hàng xóm đang cầm trái bóng tung tăng chạy ra sân đá banh cùng đám bạn, nó vốn rất mến Khang, hay qua nhà cậu chơi mỗi khi ba mẹ nó đi vắng. Khang đứng lại chờ nó bước tới để chọc ghẹo một chút, nhưng nó chạy vượt qua như thể không hề thấy cậu vậy, hay nó dỗi Khang chuyện gì?
Nhưng nỗi bận tâm ấy nhanh chóng tan đi, Khang đang muốn về nhà, không phải vì đói hay vì mệt, mà vì một thứ cảm giác gì đó đang xâm chiếm lấy cậu, cái cảm giác thèm muốn trở về với ngôi nhà mà ngày nào cậu cũng ăn, uống, ngủ nghỉ ở đó, với những người thân thương ruột thịt vốn đã gắn bó với Khang suốt 20 năm nay, thế tại sao cậu lại còn khẩn trương như thế? Thật lạ.
Trên suốt đoạn đường đi, Khang càng ngạc nhiên nhiều hơn khi có rất nhiều người, lạ không nói làm gì, những người có quen biết cũng chẳng thèm nhìn chứ đừng nói là cười chào cậu một cái. Không lẽ Khang đã làm điều gì đắt tội với mọi người??? Gần đến nhà, Khang thấy có rất nhiều xe dựng trước cửa, từng nhóm người lặng lẽ bước ra, gương mặt buồn bã, miệng cứ xầm xì to nhỏ với nhau…
- Tội nghiệp… Còn trẻ thế mà đã… đúng là số trời!
- Ừ, không biết mẹ nó có vượt qua nổi không…
- Anh thấy tôi à?
- Ừ, thấy!
- Thế sao mấy người kia lại không thấy tôi? Lại còn đi xuyên qua nữa…?!
- Bởi vì tôi là người duy nhất thấy được cậu!!!
- Cái gì? Tại sao chứ? Chẳng lẽ… tôi đã chết? Không… không thể thế được!
- Cứ vào nhà cậu thì sẽ biết…
Khang bước vào nhà, làn khói nghi ngút bốc lên tràn ngập khắp sân, tiếng tụng kinh gõ mỏ vang rền… Tiếng rên rỉ, khóc than dàn trải… Là mẹ… mẹ của Khang, bà đang ngồi sát bên chiếc quan tài, nước mắt chảy ra như suối, người gục lên gục xuống mềm oặt, kế bên là em gái của cậu đang vịn vai mẹ để bà khỏi ngã nhào, cứ khóc than và không ngừng gọi tên cậu… Cảm giác xót xa, đau đớn, Khang thật sự không tin những điều đang diễn ra trước mắt mình. Khang nhìn lên chiếc quan tài, ngay phía trước là tấm hình chân dung của cậu và bảng cáo phó:
Lâm Ngọc Tuấn Khang
Từ trần lúc: 4 giờ chiều 06/08/2011
(Nhằm Mồng 07/07 ÂL)
Hưởng dương: 20 Tuổi
Mặt đất dưới chân cậu dường như chao đảo, lê từng bước không lực đến gần, ngay kế bên chiếc quan tài, xác cậu đang nằm trên chiếc giường nhỏ, gương mặt trắng bệt, khô khốc, vô hồn. Một nhóm người đàn ông bước tới, khiêng xác cậu lên để vào trong chiếc quan tài, lấp lại bên trên là bụi trấu, quần áo và những đồ dùng liên quan. Chứng kiến cảnh tượng này thật không thể kinh khủng hơn, cậu đã toan chạy tới để ngăn họ lại, nhưng vô ích…
(...)
Tác giả: Sưu Tầm
Được thể hiện qua giọng đọc : Nhím Xù, Mario
Kỹ Thuật: Nhím Xù
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.