Ký ức như ly cà phê đắng
2021-06-10 01:20
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Ký ức cũ cứ đan xen, thoắt ẩn thoắt hiện trong cõi lòng rỗng tuếch của nó đưa nó về với bao ngày xưa tháng cũ. Nó một mình nhấm nháp ly cà phê đen, tự mình gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình. Cà phê cứ đắng ngắt dù cho nó đã bỏ thêm rất nhiều đường. Thật sự chẳng hiểu tại sao.
***
Sáng sớm, một ngày của tháng cuối năm, đi trên con đường quen thuộc , nó cứ thấy sao thật lạ. Thay cho hừng đông rạng rỡ, sáng lóa quen thuộc hằng ngày, lúc này đây, trời ảm đạm với những quầng mây tối màu. Vài vệt mây đen không đủ để đem những cơn mưa ào ạt tới mà chỉ đủ khiến cho bầu trời nặng nề, báo hiệu một ngày dài u ám trước mắt. Không gian âm u, buồn buồn như nhắc nhở con người ta về sự chênh chao, thiếu vắng những tia nắng vui tươi nhảy nhót thường nhật.
Không biết tự lúc nào, những cơn gió ngang tàng, khô khốc đem theo khí lạnh lúc giao mùa đã hẹn hò rồi rủ nhau cùng về hội ngộ, phả vào mặt người chút se sắt nao nao. Thế là những ngày lập đông hiếm hoi của xứ nóng đã tới.
Đường phố những ngày trời se se đã vội khoác lên mình tấm áo xám màu, nhìn quanh chỉ thấy nổi rõ những hàng cây bàng xơ xác đã bắt đầu vàng vọt và rụng lá từ bao giờ mà chẳng ai hay ai biết. Từng mảng lá bàng nửa vàng nửa xanh nằm trải thảm trên các sân nhà, ngõ phố. Những bức tường, những mái ngói trở nên cũ kỹ, già nua và thêm phần xám xịt.
Trời trở gió, hiu hắt và lành lạnh. Phố lúc này như chìm đắm trong màn sương trắng, mờ bay là là mặt đất. Mùa đông đã thật sự đến rồi.
Tự nhiên nó cảm thấy buồn buồn và nhìn lên tờ lịch trong góc tường thì bỗng giật mình. Ngày mai đã là Giáng sinh rồi. Nhanh thật một năm rồi, từ ngày nó và anh xa nhau trong một tối Noel nơi giáo đường vẳng tiếng chuông ngân.
Tối đến, mấy đứa bạn nhắn tin rủ nó đi chơi, ngắm thành phố lung linh đêm giáng sinh. Lưỡng lự một hồi, nó từ chối vì nó sợ đèn hoa rực rỡ rồi những nhà thờ được trang hoàng đẹp đẽ, những cơn gió lành lạnh sẽ làm nó nhớ đến anh nhiều hơn. Nó nhớ nhưng lại sợ đối diện với kỉ niệm bao mùa Noel cũ cùng anh. Nhưng khi tivi đưa tin về không khí đón mừng giáng sinh và năm mới ở phương Tây và nhìn ra đường thấy sự rộn ràng của dòng người với những ánh đèn xe rực rỡ lướt qua nhà, nó không cầm lòng nổi, cũng đứng dậy lấy áo khoác và đi. Nó cứ vậy mà lang thang, lọt thỏm giữa dòng người đang đua chen tấp nập. Nó bước đi, vô định và thẫn thờ.
Vô thức, nó lại đi đến quán Phố xưa, nơi mà nó và anh luôn cùng nhau xuất hiện những ngày tháng cũ mỗi cuối tuần hay lễ tết với bao cuộc chuyện trò thật vui cùng bao kỉ niệm thật đẹp. Ngạc nhiên hơn, nó lại bước đến ngồi vào chiếc bàn trong góc, chỗ ngồi quen thuộc của cả hai. Một năm tròn, nó đã không dám ghé lại nơi đây một lần nào.
Chị chủ quán đi ra, nhận ra nó ngay. Nó vốn dĩ là một khách quen ở nơi này mấy năm kia mà. Chỉ là ánh nhìn của chị với nó hôm nay cứ là lạ. Có lẽ chị ấy ngạc nhiên và không hiểu vì sao nó lại đến một mình trong đêm Noel rộn rã, tưng bừng thế này. Chị ấy đã quá quen với việc nó và anh sóng bước bên nhau mỗi lần tới quán.
Bây giờ anh đang làm gì nhỉ? Anh có còn nhớ đến Phố xưa quán không anh? Anh đang hòa vào dòng người đua chen tấp nập đi chơi Noel cùng một cô gái khác hay cũng đang một mình như nó nhỉ? Nó bất chợt tự hỏi mình và nhớ về hồi đó, khi còn bên nhau, lúc nào cũng vậy, mỗi tối giáng sinh nó luôn bắt anh đưa đi dạo phố rồi đến Phố xưa uống một ly cà phê sau lúc đi lễ nhà thờ dù trời có lạnh lẽo đến đâu. Thậm chí nếu trời có đổ mưa thì vẫn vậy.
Vẫn nhớ, anh đã từng nói với nó nhiều lần, nửa đùa, nửa thật “Tại sao con chiên ngoan đạo của Chúa lại bắt một kẻ ngoại đạo phải khổ như vậy? Có thấy tội cho anh không?”. Những khi đó, nó đã khẽ cau mày, chun mũi rồi đánh thùm thụp vào lưng anh, tỏ ra mình giận dỗi để được năn nỉ làm hòa. Còn bây giờ thì chính con chiên của Chúa đang phải khổ vì nỗi nhớ không thể nguôi với người ngoại đạo trong đêm thánh vô cùng này đây.
Ký ức cũ cứ đan xen, thoắt ẩn thoắt hiện trong cõi lòng rỗng tuếch của nó đưa nó về với bao ngày xưa tháng cũ. Nó một mình nhấm nháp ly cà phê đen, tự mình gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình. Cà phê cứ đắng ngắt dù cho nó đã bỏ thêm rất nhiều đường. Thật sự chẳng hiểu tại sao.
©Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Xem thêm: Như một lời tỏ tình l Radio Truyện Hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

















