Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu một người tốt với cả thế giới

2021-05-25 01:30

Tác giả: Tâm Di


blogradio.vn - Em sẽ luôn là chỗ dựa tinh thần của anh, cùng anh chia sẻ mọi thứ, những áp lực, mệt mỏi mà anh đang gánh vác. Anh hiện tại chưa thể cho em câu trả lời, không có thời hạn, không có định hướng và tất nhiên không có cả tương lai.

***

Màn đêm buông xuống, phố xá chìm ngập trong yên tĩnh. Trước ánh sáng heo hắt từ những ánh đèn điện cuối góc phố, cô thất thần nhìn theo, cô để cho tâm trí mình miên man theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ.

Ừ, thật. Mình đã 35 rồi. Có phải là cái tuổi “quá lứa lỡ thì” như lời bà cô hàng xóm nói? Hay họa chăng là cái chặp lưỡi của bà Năm "số con lận đận ghê!" Lời cảm thán thốt ra từ miệng người đàn bà mà cô yêu quý, vẫn không mấy dễ chịu hơn.

Cái mờ nhạt của những bóng cây phất phơ dưới nền đất cô quạnh vẫn không đáng sợ bằng cái suy nghĩ đang bào dần bào mòn tâm trí cô bây giờ. Cô sợ đàn ông, sợ tình yêu.

Yêu. Nghe mà xa xót, mà đớn đau, mà tội nghiệp.

Cô đã từng yêu chưa? Rồi. Đã từng có mối tình đẹp chưa? Có chứ.

Nhưng rồi kết quả của những mối tình đó. Là cô, đối diện với chính mình trong bóng đêm mờ nhạt, ảo ảnh hiện ra trước mắt như một thước phim chậm, cũng như một vết cắt hằn sâu trong tâm trí.

Hùng, mối tình gần nhất của cô. Một năm bên nhau, cô đã cố gắng vun vén bao nhiêu chứ? Đã nỗ lực như thế nào chắc anh cũng hiểu. Nhưng, kết quả thì sao?

Cô và Hùng vốn là bạn học cũ, sau đó vì anh rời quê lên thành phố nên trở nên xa cách nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. Khi cô lên đại học, hai người đã là bạn thân. Anh và cô hầu như biết hết về những mối tình của nhau, kể cho nhau nghe và cùng đi qua những tháng ngày chông chênh đó. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, anh và cô đã qua rồi cái tuổi thanh xuân mơ mộng. Thế rồi, không biết từ khi nào, họ đã đến với nhau với mong muốn xoa dịu những vết thương và hàn gắn những vết nứt do năm tháng để lại.

Cô cũng đã từng hạnh phúc, từng vui vẻ nhưng thời gian đó quá ngắn để cô có thể lấy nó làm động lực vượt qua những khó khăn mà cô đang đối diện. Tình yêu, suy cho cùng cũng là sự ích kỷ của con người mà họ mang nó ra làm rào chắn để che giấu suy nghĩ và toan tính riêng của bản thân.

Cô không còn trẻ, vốn cũng muốn an phận vì mình không còn là cô gái đôi mươi để tự do lựa chọn và dễ dàng đi lại con đường khác khi lầm đường. Cô e ngại khi người đời vẫn nghi ngại nhìn cô với anh mắt cảm thông, cô lần lữa cố gắng, mong chờ, hi vọng rồi tuyệt vọng.

Hùng, người bạn trai của cô, suy cho cùng anh cũng khá tốt. Con người chững chạc, đỉnh đạc, công việc ổn định và tốt tính. Tốt đến mức anh lo trả nợ mấy trăm triệu cho người em trai cờ bạc, tốt đến mức thay ba mẹ chăm lo cuộc sống cho các em từ việc học hành, tốt nghiệp đến dựng vợ gả chồng, tốt đến mức thay các anh em làm tròn chữ hiếu, một tay chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ để các em chuyên tâm lo cho gia đình nhỏ...

Ở góc quán cà phê quen thuộc, khi cô thẳng thắn đề cập đến chuyện tương lai, anh chỉ bảo: Như thế này không phải tốt lắm hay sao? Mỗi ngày anh và em đi làm về, mình lại đi ăn, dạo phố, cà phê rồi lại về nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mới. Em sẽ luôn là chỗ dựa tinh thần của anh, cùng anh chia sẻ mọi thứ, những áp lực, mệt mỏi mà anh đang gánh vác. Anh hiện tại chưa thể cho em câu trả lời, không có thời hạn, không có định hướng và tất nhiên không có cả tương lai.

Đúng rồi, năm hay mười năm nữa, anh vẫn là một anh chàng bảnh bao, thật không quá khó khăn để bắt đầu cuộc sống mới, một cô bạn gái mới và rất có thể là một gia đình mới. Nhưng cô thì sao? Cô sẽ bắt đầu lại như thế nào khi cô bước vào tuổi ba lăm hay bốn mươi, người chẳng còn linh hoạt, đầu óc thiếu minh mẩn và con tim lổm chổm những vết thương chằng chịt.

À, anh lo khi em trai anh chưa chững chạc, trưởng thành. Lo em gái còn cơ cực và ba mẹ già không ai chăm. Nếu anh cưới vợ, phải lo cho vợ rồi cho con, ai sẽ thay anh gánh vác những điều ấy? Anh đúng là người con có hiếu, người anh trai tuyệt vời. Nhưng ở địa vị là một người bạn trai, anh thật tồi tệ. Nước mắt rơi xuống rồi, nóng hổi và mặn chát, cô đẩy ghế và bước đi sau khi xả vào mặt người đàn ông tốt với cả thế giới, ngoại trừ cô.

“Anh ích kỷ lắm, anh chỉ nghĩ cho anh, nếu anh xác định sống vì gia đình, vì cha mẹ, anh em, tại sao anh lại bước vào mối quan hệ với tôi. Hết lần này đến lần khác anh né tránh, anh phớt lờ những chất vấn của tôi. Anh cần thời gian bao lâu để trả hết nợ cho em trai, anh cần bao lâu để ổn định lại cuộc sống, để báo đáp mẹ cha. Tôi chưa một lần ngăn cản anh báo hiếu, chỉ là em của anh không thể trưởng thành như anh mong muốn nếu anh cứ đi sau dọn dẹp hậu quả cho nó. Còn đối với tôi, anh cần bao lâu mới cho câu trả lời, cần bao lâu mới cho tôi một gia đình đúng nghĩa chứ không phải chỉ là một người có mặt những lúc anh cần. Còn khi tôi cần, anh đang ở đâu? Chia tay đi.”

Tôi bước đi nhanh trong khi người đàn ông đó vẫn cúi mặt không đáp. Hèn nhát, đúng vậy. Dù mạnh mẽ đến đâu, tôi cũng không thể che giấu sự uất ức đang dâng trào trong cơ thể, mà chỉ có những giọt nước mắt thi nhau chảy không ngừng trên gương mặt mới có thể phần nào xoa dịu lấy tôi. Đây đúng là chàng trai của mẹ trong truyền thuyết. Tất cả các dịp lễ tết, sinh nhật, 20/10, 8/3 anh ta ở bên mẹ thì thôi đi, 14/2 anh ta vẫn túc trực bên mẹ, mong bà vui vì ba không phải là người lãng mạn.

Cô muốn hét lên thật to, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể nép vào một góc tường, ngồi sụp xuống bưng mặt khóc…

Cô trở về phòng, lòng trống rỗng. Mở điện thoại lên, không có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Cô buông lỏng hai tay, tuyệt vọng không nói nên lời.

Ngày mai, ngày mốt và nhiều ngày sau đó nữa, cô vẫn chuẩn bị đi làm, đón ngày mới bằng nụ cười tươi tắn. Mọi người đều nói cô là người mạnh mẽ, tự tin, bản lĩnh và vui vẻ. Chỉ có cô, khi đối diện với chính lòng mình, mới biết bản thân cô độc và đáng thương biết chừng nào.

Cô vẫn đang chơi vơi trong chính cuộc sống của mình.

© Tâm Di - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Chúng ta vì điều gì mà phải xa nhau?

Tâm Di

Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một vẻ đẹp, tài năng và giá trị khác nhau, không ai là vô dụng hay dư thừa trên cuộc đời này cả, như Albert Einstein đã nói: “Mọi người đều là thiên tài…Nếu bạn đánh giá con cá bằng khả năng leo cây của nó, suốt đời nó sẽ tin rằng mình là kẻ ngốc nghếch”. Chúc tất cả các bạn đều phát hiện được tài năng và vẻ đẹp của mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top