Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bước qua những lầm lỡ

2021-03-07 01:30

Tác giả: Tâm Di


blogradio.vn - Anh chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì, chỉ vì ngu dại mà cô tình nguyện bên anh, dùng trái tim chân thành mong sao bù đắp phần nào nỗi cơ cực và sự thiếu thốn suốt thời niên thiếu của người đàn ông cô yêu.

***

Ráng chiều nhàn nhạt ẩn sau bụi tre ngà, người phụ nữ ngồi sụp xuống tản đá nhỏ, tay mân mê chiếc áo đã sờn cũ, có chút rách lởm chởm khắp thân. Nước mắt chảy xuống, giàn giụa nhưng lặng lẽ, có thể nỗi đau đớn đang từng chút bào mòn cơ thể và nội tâm khiến cô không thể làm gì khác.

Chợt, cô ta cười to, cười trong nước mắt mà thẳm sâu là sự dằn vặt. Đã bao năm rồi chứ, người đàn ông đã rời bỏ gia đình bao lâu rồi mà cô vẫn còn nhớ đến, có thể vì yêu, mà cũng có thể là hận. Yêu quá nên sinh hận.

Cô từng có một đời chồng. Anh ta vì muốn sang nước ngoài đổi đời mà rời bỏ cô. Kết quả của cuộc hôn nhân nhanh nở chóng tàn đó là đứa bé còn đỏ hỏn nằm trên nôi. Cô gào thét, cô van lơn, cô chửi rủa. Vẫn không có một cái ngoái đầu hay lời nói ủi an.

Người đàn ông đó nắm chặt tay cô đang bấu víu vào cạp quần anh ta, giựt ra và phủi đi. Cái anh ta vừa phủi đi đó là mối tình hơn mười năm bên nhau, một đứa bé kháu khỉnh mà cô nghĩ đó là kết tinh tình yêu mặn nồng của hai người.

Tình yêu trải qua bao biến cố, tưởng cuối cùng có thể ở bên nhau mãi cùng với quả ngọt của mình. Nhưng không, người đàn ông đó phủi đi như phủi một hạt bụi, lạnh lùng và độc ác.

Đáng lí ra, cô phải hận anh ta mới đúng, ghét anh ta cùng cực mới hợp lí. Ấy vậy mà cô lại thấy nhớ, càng nhớ thì lại càng muốn tìm về những kí ức xưa cũ, chẳng phải để làm gì ngoài ủi an tâm hồn đang lạnh giá và chi chít đầy những vết thương khó liền sẹo.

Con trai cô, giống bố như đúc, cái mắt, cái mũi, khuôn miệng, cái má, kể cả nét ngài, nét mi hay đến cái nụ cười của nó, thật hệt như anh ta. Mỗi lần nhìn đứa bé, cô không thể ngăn mình nhớ về anh ta.

Hồi đó, cô gặp anh ta khi mới vào ngưỡng cửa đại học. Nhà anh ta nghèo, rất nghèo, cô không bao giờ để ý chuyện đó mà còn rất ý tứ để bạn trai không cảm thấy bị tổn thương hay mặc cảm.

Bao nhiêu năm bên nhau, cô luôn chọn những quán ăn bình dân, quán nước ven đường, hẹn hò nơi công viên, ghế đá. Nhà cô khá giả nhưng vì yêu anh nên cô hạ mức sống của mình đến mức thấp nhất có thể để phù hợp với anh.

Anh học lên cao học, cô ra trường đi làm âm thầm hỗ trợ anh tiền học phí, tiền đi lại. Những tưởng cô tốt như vậy, hi sinh nhiều như vậy thì tương lai sẽ được ở bên anh mãi mãi. Mơ, hóa ra đó chỉ là giấc mơ của riêng cô.

Cô mơ mộng, cô hão huyền để rồi hôm nay, lúc này cô đang gặm nhắm nỗi cô đơn và bất lực. Anh chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì, chỉ vì ngu dại mà cô tình nguyện bên anh, dùng trái tim chân thành mong sao bù đắp phần nào nỗi cơ cực và sự thiếu thốn suốt thời niên thiếu của người đàn ông cô yêu.

Anh ta từng nói với cô, anh ta vô cùng căm hận người cha đã bỏ anh ngay từ khi anh chỉ mới tượng hình, anh căm hận người đó, không bao giờ tha thứ. Anh khinh rẻ, coi thường loại đàn ông đó.

Vậy còn giờ đây, cô nên làm gì đây? Cô nên dạy con mình như thế nào? Khi cha nó thậm chí còn tệ bạc hơn người đàn ông mà anh ta coi thường, khinh miệt kia. Ít ra, họ cũng chưa từng biết sự hiện diện của anh ta trên cõi đòi, có chăng ông ta chỉ có lỗi với người phụ nữ mà anh ta gọi bằng mẹ. Còn anh ta, anh ta đã làm gì với thanh xuân của cô, đã đối xử với mẹ con cô như thế nào?

Cô cười khẩy, đưa tay quẹt nước mắt đang không ngừng chảy trên gương mặt tiều tụy. Mạnh mẽ, phải, mình cần phải mạnh mẽ lên để làm chỗ dựa cho con. Cô không thể cứ mãi như thế này được. Nỗi đau nào cũng sẽ qua, thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, dù biết là khó khăn nhưng cô sẽ cố gắng, từng chút, từng chút thoát khỏi cái quá khứ không mấy tốt đẹp này. Cô muốn xem đó như bài học kinh nghiệm cho mình trên bước đường tương lai, mặc dù cái giá cô phải trả quá đắt. Sau tất cả, anh ta không hề xứng đáng.

Cô đứng lên, vứt chiếc áo xuống đất và tất cả chiếc áo khác cùng nhiều kỉ vật một thời bên nhau. Cô châm lửa, lửa cháy bập bùng, cô kiên nhẫn lùi ra xa, đứng nhìn đống lửa đang dần hóa thành tàn tro. Bao nhiêu hình ảnh từ lúc quen nhau, yêu nhau, cùng vui cùng buồn cùng trải qua nhiều khó khăn và cả hình ảnh anh ta dứt áo ra đi. Dần dần, dần dần lụi tàn.

Cô thở phào như trút được gánh nặng, cô buông bỏ được rồi. Có thể sẽ cần thêm chút thời gian, nhưng cô vui vì trong tâm mình, cô đã muốn buông xuống cuộc tình mà bao nhiêu năm nay, đó là niềm đau cũng là gánh nặng đối với cô.

Cô trở vào, nhìn đứa bé đang ngoe nguẩy chân tay, thấy mẹ vào, nó nhìn cô cười toe. Cô đến bế đứa bé lên, mỉm cười nhìn con, lòng tràn ngập hạnh phúc. Có thể cô đã tìm được cho mình một động lực sống và con đường đi đúng đắn hơn. Cô ôm con vào lòng, bình yên.

Phụ nữ không nên hi sinh hết những gì tốt đẹp cho người đàn ông. Đừng dại khờ nghĩ rằng mình tốt với họ nên họ phải có trách nhiệm đền đáp lại mình. Tốt với họ là quyền của mình, còn tốt với mình hay không lại là quyền của họ.

© Tâm Di - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 691: Muốn được làm một cơn gió tự do

Tâm Di

Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một vẻ đẹp, tài năng và giá trị khác nhau, không ai là vô dụng hay dư thừa trên cuộc đời này cả, như Albert Einstein đã nói: “Mọi người đều là thiên tài…Nếu bạn đánh giá con cá bằng khả năng leo cây của nó, suốt đời nó sẽ tin rằng mình là kẻ ngốc nghếch”. Chúc tất cả các bạn đều phát hiện được tài năng và vẻ đẹp của mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top