HĐBA 4 : Những cô nàng sợ cưới
2014-11-25 09:54
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Câu chuyện của tôi được gửi tới từ bạn Jumi_kiss:
Phải nói thật với với các bạn tôi đích thị là một cô nàng …sợ cưới. Không phải vì tôi không yêu anh, không muốn chung sống cùng anh mà là vì nỗi sợ hãi ấy cứ ngày càng tích tụ khi thời gian chúng tôi yêu nhau ngày càng dài thêm. Cho đến khi anh nhấm nháy chuyện góp gạo thổi cơm chung, gia đình hai bên cũng rậm rịch thúc giục thì cái sự sợ của tôi đã bị đẩy lên mức maximum luôn.
Tôi yêu anh đã được 3 năm, những ngày yêu nhau đẹp như mật ngọt, như nắng vàng lấp lánh, cuồng nhiệt và sôi nổi như sóng biển mùa hè vậy. Tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi, chúng tôi quan tâm và chia sẻ mọi điều với nhau như những cặp tình nhân khác. Thậm chí tôi còn cảm thấy sao mà chúng tôi hạnh phúc thế, dường như không có cặp đôi nào hạnh phúc như chúng tôi. Kể từ khi yêu nhau 365 ngày trong năm đối với tôi đều có vị ngọt ngào của chocolate ngày valentine, lãng mạn và cuồng nhiệt khiến tôi đến trong giấc mơ cũng phải mỉm cười.

Một là yêu rồi cưới, hai là say goodbye và mình lại quay lại quỹ đạo của một-cô-gái-độc-thân-tự-do-nhưng-cô-đơn. Tôi băn khoăn tự hỏi liệu có còn lối rẽ thứ ba? Tôi chợt nghĩ, nếu ví tình yêu như một con đường, thì rồi đến một lúc nào đó, con người sẽ phải lựa chọn: một rẽ trái, hai rẽ phải. Nói thẳng ra là, một là đám cưới, hai là chia tay. Những cô gái “cố chấp” như như tôi chỉ theo đuổi tình yêu, không theo đuổi hôn nhân, liệu có thể tiếp tục nhắm mắt mà đi.

Tôi cũng sợ vô cùng cái viễn cảnh lấy chồng, hết chăm chồng lại chăm con, nhìn lại mình như bà dở người.Rồi chẳng thấy tình yêu còn đẹp, còn long lanh lóng lánh nữa mà phủi bụi mờ và trở thành cổ vật trong ngôi nhà của hôn nhân – trách nhiệm – và lo toan thường ngày.
Tôi sợ những ngày tất bật với việc nhà cửa, việc nấu nướng, và ti tỉ thứ việc không tên của người phụ nữ khi trở thành vợ của một người đàn ông. Chỉ một từ cưới thôi mà làm thay đổi cuộc sống của một người phụ nữ một cách hoàn toàn, đặt lên vai họ hàng tá những trách nhiệm và nghĩa vụ không tên, trong khi họ chắc gì đã được yêu như ngày hai người chưa về chung với nhau một con đường? Tôi sợ cái gọi là hôn nhân, bởi trong đó có vô vàn những ấm ức, những đau khổ, nhưng chai sần của cảm xúc, thậm chí có cả những nghẹn ngào mà họ chưa chắc có thể chia sẻ với người yêu quá khứ cũng là người chồng hiện tại.
Những ngày yêu nhau, tôi được anh yêu chiều bao nhiêu, chăm chút bao nhiêu thì khi về làm vợ anh điều đó liệu có còn được như thế?
Rẽ trái và rẽ phải, hai con đường ấy đã mòn bởi hàng ngàn, hàng vạn vết chân. Rồi bỗng bất thần từ đâu thừa ra những kẻ chẳng muốn dẫm lên cả hai con đường. Số đông gọi họ là những kẻ “ngược đời”. Còn tôi gọi họ là những người chỉ tuân theo một quy tắc duy nhất: quy tắc của trái tim.
“Sao người ta chẳng thể cứ yêu nhau mãi”, một cô bạn cũng chung nỗi sợ cưới như tôi buột miệng vu vơ giữa lưng chừng tách trà thơm lãng đãng. Cô ấy vừa chia tay mối tình 5 năm của mình, vì người kia đã muốn đeo vào tay cô nhẫn cưới, khi lý trí và trái tim cô vẫn chưa thể sẵn sàng. Họ đã rẽ, chỉ có điều là rẽ về hai hướng khác nhau.

17 tuổi, cô bé nào cũng mơ về một gia đình hạnh phúc, với người đàn ông yêu thương cô và đứa con xinh xắn tựa thiên thần. Nhưng rồi 25 tuổi, 30 tuổi, cô bé ngày xưa ngỡ ngàng nhận ra cuộc sống chẳng giống như cổ tích.
Mà trong cổ tích, mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đám cưới, liệu Bạch Tuyết và hoàng tử, liệu cô bé Lọ Lem có hạnh phúc sau khi đội lên mái tóc vương miện cô dâu lộng lẫy. Nào ai biết được đâu.Điều quan trọng nhất trong tình yêu, có lẽ chỉ nên là yêu thôi. Tôi khâm phục những người yêu nhau, lấy nhau và dệt nên cổ tích giữa đời.
Nhưng tôi sợ khi bắt đầu yêu, đã bắt cảm xúc tính toán xem nên rẽ lối nào. Ràng buộc lớn nhất với đời nhau chính là cảm xúc. Thiếu nó, liệu tờ giấy hôn thú mỏng manh có còn giá trị.
Khi còn trẻ, người ta mong ước có người để lấy. Không còn trẻ nữa, có khi chỉ mong ước có ai đó để yêu. Để yêu, không phải yêu chơi đỡ buồn mà là yêu sâu sắc đến tận cùng.
Một người, để cùng sẻ chia một đêm nồng ấm, cùng thức dậy mỗi sớm mai. Một người để nắm tay, để nhớ, để yêu nhau chân thành bằng cảm xúc chứ chẳng phải bởi hai từ “trách nhiệm”. Những kẻ yêu nhau như thế, tôi tin, họ chân thành với trái tim mình hơn hết thảy.
Liệu có tìm được lối rẽ thứ ba cho tôi , cho những cô gái chỉ muốn tình yêu là sợi dây ràng buộc đời mình? Có những người đàn ông, chỉ cần ta mỉm cười đã ngỡ rằng ta đồng ý lên giường cùng họ. Cũng có những người đàn ông vừa chạm vào cánh cửa trái tim ta đã bàn luôn thiệp cưới màu gì. Có lẽ chẳng dễ dàng, nên tối nay tôi vẫn ngồi đây, trong một buổi tối tình nhân tự hò hẹn với trái tim mình.
- Hộp đen bí ẩn được thực hiện bởi Nhím Xù và nhóm sản xuất Dalink Studio
- Chương trình được phát trực tuyến vào sáng thứ 3 hàng tuần
- Chủ đề tuần sau: Yêu cả hai người đàn bà, tôi có tham lam?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.