Hãy tạo cho mình môi trường sống tích cực
2020-03-03 01:15
Tác giả: Hí Hô Háp
blogradio.vn - Giờ tôi đã lớn khôn trưởng thành, đã đi làm và được làm việc trong môi trường phù hợp với chính mình. Còn những đứa trẻ quậy phá ở quê tôi thì mỗi đứa mỗi nơi. Đa phần là cưới vợ cưới chồng rồi tiếp tục nối nghề cha mẹ bên đồng ruộng. Lác đác vài đứa đi xa học nghề rồi làm thợ. Có đứa vẫn còn bám cha mẹ và chơi bời học đà hư hỏng không chịu thay đổi bản thân, khiến cha mẹ phiền lòng. Tất cả tạo nên một thế giới thu nhỏ trong vùng quê tôi.
***
Tại sao xã hội lại có người thượng lưu, trung lưu và hạ lưu. Có người giàu kẻ nghèo. Suy cho cùng âu cũng là do hoàn cảnh sống, môi trường sống tác động đến họ ngay còn hồi thơ bé. Bởi thế mới thấy tầm quan trọng của việc phải sống và làm việc trong một môi trường phù hợp lành mạnh, tích cực quan trọng như thế nào. Và tôi cũng vậy, hôm nay, xin dành chút thời gian gửi đôi lời tâm tình cho những ai thân thương ngoài kia hiểu hơn về con người tôi.
Tôi sinh ra ở vùng quê nông thôn. Nơi mảnh đất sinh ra những con người chất phác thật thà giản dị. Nhưng cũng đầy rẫy những loại người sa vào cám dỗ không mấy tốt đẹp, tệ nạn xã hội, vv... Ở quê tôi, đa số họ là những con người sống cam chịu khổ và chấp nhận số phận nghèo khó. Sinh sống hằng ngày bằng nghề làm ruộng đồng lúa. Và đôi khi những năm tháng mưa lũ tràn về, mùa màng thất bát. Họ cùng nhau lên thành phố xa quê mưu sinh bằng nghề thợ nè, thợ hồ, thợ phụ, vv... Miễn sao có cái ăn cái mặc qua ngày là vui rồi. Bởi vậy, hoài bão tìm đến một vùng đất mới, màu mỡ hơn là điều mong mỏi của những đứa con ăn học tới nơi tới chốn như tôi để tìm một tương lai sáng ngời hơn.
Cũng như những gia đình khác ở thôn quê, luôn bên cạnh và kề nhau sát vai. Gia đình tôi cũng thuần nông với hơn một mẫu ruộng lúa. Cơ cực quanh năm suốt tháng vì miếng ăn giấc ngủ. Và còn phải lo cho hai đứa con ăn học đàng hoàng. Vì thế đôi lần cũng chạy tháo chân đi vay mượn tiền để đóng học phí. Những năm tháng đó làm sao tôi quên. Nhìn mà khóc cạn nước mắt nhưng cũng phải cam chịu chấp nhận số phận. Cuộc sống nghèo khó quá khiến họ chai lỳ với cuộc sống, không tìm lối thoát.
Ba mẹ tôi sống với nhau cả đời bên những cánh đồng quê hương mênh mông bát ngát. Thấp thỏm những giọt mồ hôi rơi ròng rã mỗi khi mùa vụ về. Mỗi năm luôn hai mùa vụ, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhìn không kìm nỗi sự hy sinh của đấng sinh thành. Nhưng niềm hạnh phúc được nhìn những đứa con từng ngày lớn khôn phần nào đã xoa dịu bớt nỗi cơ cực đó.
Ở quê tôi đa số những đứa trẻ không chịu học hành, hư hỏng quậy phá khiến hàng xóm phiền lòng. Nhưng may mắn thay, riêng gia đình tôi lại đào tạo ra hai đứa con học giỏi, hiền hậu, nhân từ, ngoan ngoãn. Và bây giờ đức tính đó cũng đi theo chân tôi suốt cuộc đời. Thế là bàn tay ba mẹ làm nên tất cả. Hai đứa con đã đỗ vào trường đại học hằng mong muốn. Hồi đó, cả xóm làng tôi hiếm khi có đứa được vô đại học lắm. Bởi vậy, hàng xóm tự hào khiến gia đình tôi hãnh diện lây. Và từ đó, ước mơ bước sang trang mới cuộc đời ấp ủ trong tim tôi.
Như tôi đã nói, xóm tôi đa số đứa nào cũng quậy phá không lo học hành. Vì vậy, tôi không thân với chúng. Tôi như sống cô lập giữa những đứa trẻ vùng quê. Đôi lúc cố gắng lắm để hòa nhập nhưng sao vẫn không thể hòa hợp được. Từ đó, trong suy nghĩ mọi người tôi không gần gũi với bạn bè xóm làng. Nhưng biết làm sao, mỗi người sinh ra đều có tính cách khác nhau. Và quan trọng hơn tôi cảm thấy môi trường đó không phù hợp với tôi. Không thể đem đến cho tôi sự cân bằng cuộc sống. Ở đó tôi không cảm thấy hạnh phúc và thành công sau này. Vì thế tuổi thơ tôi phải sống ít bạn bè hơn, khép kín hơn để được là chính mình.
Giờ tôi đã lớn khôn trưởng thành, đã đi làm và được làm việc trong môi trường phù hợp với chính mình. Còn những đứa trẻ quậy phá ở quê tôi thì mỗi đứa mỗi nơi. Đa phần là cưới vợ cưới chồng rồi tiếp tục nối nghề cha mẹ bên đồng ruộng. Lác đác vài đứa đi xa học nghề rồi làm thợ. Có đứa vẫn còn bám cha mẹ và chơi bời học đà hư hỏng không chịu thay đổi bản thân, khiến cha mẹ phiền lòng. Tất cả tạo nên một thế giới thu nhỏ trong vùng quê tôi.
Nói đến đây thì các bạn cũng đã hiểu điều tôi muốn nói rồi đúng không. Vâng, chính môi trường sống đã ảnh hưởng đến năm tháng cuộc đời họ. Nhưng tôi không để điều đó xảy ra với mình. Họ bảo tôi sao không gần gũi với bạn bè ở quê. Nhưng tôi không thể thấy hòa hợp được. Đúng là, điều đó đã ảnh hưởng đến bản thân tôi suốt cả thời học sinh. Luôn nhút nhát và khép kín mang trong mình. Đến khi tôi lên thành phố học đại học mới có cơ hội thay đổi bản thân một chút.
Tôi là người sống gần gũi, yêu thương và chân thành với mọi người. Một đứa trẻ mang bản chất hiền lành thật thà từ vùng quê vẫn vẹn nguyên. Nhưng tôi biết cách chọn lọc những gì xấu hay tốt để loại bỏ và học hỏi. Cũng như khi tôi viết nên bài viết này, đôi khi cũng có những người bảo tôi: "Thằng rảnh hơi, nói nhảm, tào lao". Và đó là cách tôi loại bỏ một người tiêu cực khỏi cuộc đời tôi. Không để lời nói của họ khiến đam mê của mình bị lung lay. Cuộc sống này vô số kiểu người, muôn màu muôn vẻ. Nhưng chúng ta phải biết cách tạo ra môi trường sống xung quanh tích cực để hòa nhập, và được sống là chính mình. Đó cũng là lẽ sống cuộc đời.
Tôi luôn ao ước được sống trong môi trường được là chính mình, đầy tình yêu thương, bao dung, lòng nhân hậu và sự tử tế được đề cao. Trong công việc thì là nơi khơi dậy tinh thành môi trường làm việc tích cực, sống chân thành, gần gũi và hỗ trợ nhau cùng phát triển. Hãy tìm một người thầy vĩ đại cho riêng mình trong công việc để cùng nhau học hỏi và soi sáng theo. Bạn bè thì hãy sàng lọc bớt để chọn đúng với con người mình. Đem đến cho mình sự lạc quan, tích cực trong cuộc sống. Luôn cảm thấy thỏa sức vui vẻ và mĩm cười hòa theo mỗi khi cùng ngồi bên nhau chém gió trò chuyện.
Một lần nữa, xin hãy hòa nhập nhưng đừng hòa tan. Hãy là chính mình luôn biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu. Tôi luôn là vậy và mãi là như vậy. Mong sẽ tìm một người tri kỷ cho sau này. Hy vọng bài viết sẽ phát lên radio và tôi sẽ nhận được sự đồng cảm từ mọi người. Biết đâu may mắn câu chuyện của tôi đồng điệu với số đông và chuyển thể thành một tác phẩm phim ăn khách thì sao. Thật hạnh phúc làm sao. Thế cũng đủ để tôi thấy ấm lòng và hiểu mình còn có người chung chí hướng mà vững tin sống một cuộc đời hằng mong ước.
© Hí Hô Háp – blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc sống là món quà tuyệt vời nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?