Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ta cứ loanh quanh đi tìm hạnh phúc

2019-10-24 01:25

Tác giả: Hí Hô Háp


blogradio.vn - Tôi cứ loanh quanh đi tìm hạnh phúc, nhưng không hề hay biết ở ngay lúc này, tôi đang sống.

***

“Cô đơn” đôi lúc lại trĩu nặng như hai từ mà nó mang lại, nhưng bên trong là một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Nơi tìm lại bản ngã con người bên sâu tâm hồn. Cái nụ cười tưng tửng, cái nhếch môi hả hê và cả cái khùng điên trong tôi chỉ được gói gọn trong hai chữ “cô đơn”.

Nhắm mắt lại trời đã sáng, tâm chưa tĩnh. Tôi lại phải lao ngay ra đường đóng vai một gã hề Joker để cho thế giới khỏi nhấn chìm tôi. Tôi phải tỏ ra mạnh mẽ trước đám đông để che lấp sự mềm yếu trong tâm hồn. Tôi sợ cảm giác lạc lõng giữa đám đông nhưng không tìm thấy mình.

Ngày hôm nay, cuộc sống khiến tôi buồn, mọi người không hài lòng về tôi. Nhưng tôi vẫn cười, vẫn đóng một vai phản diện trong vở kịch để chứng tỏ cả thế giới biết tôi mạnh mẽ đến chừng nào. Và tôi nhận ra cuộc sống là một vở kịch để khiến khán giả hài lòng, thỏa mãn và vui chí cười đùa, đổi lại sẽ đem đến cho tôi sự thành công, sự nghiệp thăng tiến, mọi người tung hô. Nhưng trong sâu thẳm, tôi chưa thực sự hạnh phúc.

Đã bao giờ có ai hỏi tôi: “Bạn thật sự hạnh phúc không?”. Không một ai. Hoặc đôi lúc tôi muốn hét lên cả thế giới biết rằng: “Tôi muốn được hạnh phúc”. Nhưng rồi đáp lại bằng sự vô cảm, hay đôi lần là một cái cười nhếch môi: “Thằng này bị khùng”.

Vậy hạnh phúc khi nào sẽ đến. Nếu không tìm ra, cuộc sống cứ tái diễn, tôi sẽ điên mất, bệnh viên tâm thần sẽ chào đón tôi. Nhưng không, thay vì đến đó, tôi xin chọn “cô đơn” làm người bạn tâm sự tôi lúc này. Vì tôi biết, “cô đơn” khiến tôi ổn hơn, tốt hơn và hạnh phúc hơn. Tôi đã lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng tâm hồn trong “cô đơn”.

Thế giới hỗn loạn, con người điên cuồng, cuốn theo như một cơn lốc xoáy, không biết đâu là điểm tựa. Mãi lao vào như một tên lửa, không kiểm soát bản thân và đánh đổi cả thanh xuân để tìm lấy hai từ “thành công”. Vòng quay tuần hoàn cứ luân phiên mãi cho đến ngày tàn bên nấm mộ. Để rồi hai từ “thành công” chưa thấy đâu mà hạnh phúc thì chưa tìm ra, bạn có chợt nhận ra điều đó không?

Đôi lúc giữa dòng đời, tôi cần một chút tịnh tâm, một phút suy ngẫm và nhìn nhận cuộc đời, chiêm nghiệm bản thân qua lăng kính của một người thông thái. “Sức mạnh của sự tĩnh lặng” sẽ giúp tôi cân bằng lại cuộc sống, làm chủ vận mệnh cuộc đời mình.

Bạn có thấy mệt mỏi giữa cuộc sống bộn bề này không? Tôi tin chắc là có, bạn đừng vội nhảy thét lên rồi tìm một người bạn để cầu cứu, không ổn lắm, vẫn chưa giải quyết tận gốc. Xin chọn “cô đơn”, có thể hãy tìm đến một bờ biển trong xanh vào một buổi chiều hoàng hôn rồi hét thật to, khóc cũng được, cười cũng không sao. Cất lên bản nhạc du dương hòa cùng tiếng sóng biển, tiếng gió thổi xuyên tạc qua hai khe màng nhĩ. Bạn nhẹ nhàng hít một hơi thật đều đặn và tưởng nhớ về nỗi buồn đã qua, hãy xem như một áng mây buồn trôi qua, bạn sẽ thấy nhẹ lòng hơn, hài hòa hơn với cuộc sống. Rồi bạn cảm nhận hạnh phúc tự nhiên sẽ đến, một nụ cười nở trên môi.

Những người thành công và hạnh phúc trên thế giới luôn tìm đến “cô đơn”, đó là một phần trong cuộc đời họ, vì họ hiểu và cần những lúc như vậy. Tôi cũng vậy, “cô đơn” từ lúc nào như là một người bạn tri kỷ trong tôi. “Cô đơn” giúp tôi đọc sách, viết lách. Có lúc tôi mở một bản nhạc lên đóng kín phòng, tắt điện và hét lên thật to, kiêm đóng vai một fan hâm mô chân chính của mình, mặc dù tôi hát rất tệ. Vì tôi biết ngoài kia, nếu tôi hát thậm tệ, họ sẽ cười tôi, bôi nhọ tôi, tôi lại phải đóng vai một gã hề, mệt lắm…

Bạn hãy tin tôi, “cô đơn” đã cho tôi sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Hiểu được trái tim mình mách bảo và biết lắng nghe hơi thở cuộc sống, đầy lòng vị tha và cao thượng trong đối nhân xử thế giữa người với người.

Tìm được đam mê viết lách, có một công việc yêu thích, được mọi người xung quanh quý mến và trân trọng, sống tử tế và luôn cảm thấy hạnh phúc. Tất cả nhờ tôi chọn “cô đơn”.

Sáng nay, tôi một mình thức dậy ngồi bên quán cà phê nhỏ trong con hẻm của những thập niên 80-90, với cuốn sách bên cạnh và nhâm nhi ly cà phê đắng nhưng ngọt ngào trong lòng. Nhìn ra ngoài cửa sổ với những hạt mưa đang rơi ngày một trĩu nặng, báo hiệu mùa đông đang tới.

Cơn rét mùa đông đang dần chuyển mùa cũng đủ khiến trái tim tôi thổn thức giữa dòng đời. Tôi thấy lòng chợt buồn, ngân nga vài câu nhưng không thốt nên lời để tưởng nhớ người yêu cũ của tôi đã lìa xa tôi.

Ta cứ loanh quanh đi tìm hạnh phúc

Bên đó em đã chuẩn bị cho mình bộ áo ấm lụa mùa đông chưa?

Bên này anh vẫn đang ngồi nơi đây đợi chờ em, với không gian của thập niên những năm 80-90 để quay về tuổi thơ hoài niệm về em.

Nếu em đọc được tin nhắn này hãy nhấc máy lên và gọi liền cho anh…

Hãy để chúng ta cùng nhau ngồi thưởng thức một ấm trà nóng bên những bản nhạc bất hủ từ cuốn băng cassette phát lên đầy du dương. Có hai chú mèo đen ú và trắng buốt để chúng ta cùng nhau vút ve, âu yếm. Và ở đây cũng có những đồ vật, kỷ niệm của tuổi thơ gắn liền với chúng ta để em chạm, sờ mó nếu muốn... Và còn nhiều lắm em à! Em hãy đến và hãy cảm nhận.

Anh sẽ hạnh phúc biết bao nếu có em bên cạnh anh lúc này. Và em biết không, anh sinh ra là để quan sát và thấu hiểu em, nhưng em đã bỏ anh đi mãi mãi…

Hẹn gặp em trong góc lối nhỏ vào tim anh, mang tên “tình yêu chúng mình”.”

Hình như tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi đã cảm nhận được điều đó bên trong trái tim tôi.

Hình như “Cô đơn” đã giúp tôi thấy được hạnh phúc. Xin cảm ơn vì tôi đã chọn “cô đơn”.

© Hi Hô Háp – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Trưởng thành là khi đừng bao giờ gục ngã giữa cuộc đời

Hí Hô Háp

Đừng vội đánh mất chính mình. Vì bạn không biết mình vĩ đại đến thế nào cho đến một ngày điều đó trở thành sự thật.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top