Tôi đi tìm hạnh phúc trong những nỗi cô đơn
2019-10-18 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi sợ cảm giác lạc lõng giữa đám đông nhưng không tìm thấy mình. Tôi thích một mình để sống với chính mình.
***
“Cô đơn” đôi lúc lại trĩu nặng như hai từ mà nó mang lại, nhưng bên trong là một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Nơi tìm lại bản ngã con người bên sâu tâm hồn. Cái nụ cười tưng tửng, cái nhếch môi hả hê và cả cái khùng điên trong tôi chỉ được gói gọn trong hai chữ “cô đơn”.
Nhắm mắt lại trời đã sáng, tâm chưa tĩnh. Tôi lại phải lao ngay ra đường đóng vai một gã hề Joker để cho thế giới khỏi nhấn chìm tôi. Tôi phải tỏ ra mạnh mẽ trước đám đông để che lấp sự mềm yếu trong tâm hồn.
Ngày hôm nay, cuộc sống khiến tôi buồn, mọi người không hài lòng về tôi. Nhưng tôi vẫn cười, vẫn đóng một vai phản diện trong vỡ kịch để chứng tỏ cả thế giới biết tôi mạnh mẽ đến chừng nào. Và tôi nhận ra cuộc sống là một vở kịch – vở kịch để khiến khán giả hài lòng, thỏa mãn và vui chí cười đùa, đổi lại sẽ đem đến cho tôi sự thành công, sự nghiệp thăng tiến, mọi người tung hô. Nhưng trong sâu thẳm, tôi chưa thực sự hạnh phúc.
Đã bao giờ có ai hỏi tôi: “Bạn thật sự hạnh phúc không?”. Không một ai. Hoặc đôi lúc tôi muốn hét lên cả thế giới biết rằng: “Tôi muốn được hạnh phúc”. Nhưng rồi đáp lại bằng sự vô cảm, hay đôi lần là một cái cười nhếch môi: “Thằng này bị khùng”.
Vậy hạnh phúc khi nào sẽ đến. Nếu không tìm ra, cuộc sống cứ tái diễn, tôi sẽ điên mất, bệnh viên tâm thần sẽ chào đón tôi. Nhưng không, thay vì đến đó, tôi xin chọn “cô đơn” làm người bạn tâm sự tôi lúc này. Vì tôi biết, “cô đơn” khiến tôi ổn hơn, tốt hơn và hạnh phúc hơn.
Tôi đã lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng tâm hồn trong “cô đơn”.
Thế giới hỗn loạn, con người điên cuồng, cuốn theo như một cơn lốc xoáy, không biết đâu là điểm tựa. Mãi lao vào như một tên lửa, không kiểm soát bản thân và đánh đổi cả thanh xuân để tìm lấy hai từ “thành công”. Vòng quay tuần hoàn cứ luân phiên mãi cho đến ngày tàn bên nấm mộ. Để rồi hai từ “thành công” chưa thấy đâu mà hạnh phúc thì chưa tìm ra, bạn có chợt nhận ra điều đó không?
Xin hãy tìm đến “cô đơn”, nó sẽ giúp bạn. Đôi lúc giữa dòng đời, tôi cần một chút tĩnh tâm, một phút suy ngẫm và nhìn nhận cuộc đời, chiêm nghiệm bản thân qua lăng kính của một người thông thái. “Sức mạnh của sự tĩnh lặng” sẽ giúp tôi cân bằng lại cuộc sống, làm chủ vận mệnh cuộc đời mình.
Bạn sẽ không phát hiện ra đâu, nhưng tôi đã may mắn tìm thấy điều đó. “Cô đơn” đã cho tôi biết được khả năng tiềm ẩn trong mình, tôi thấy điều đó qua những cuộc dạo chơi bên dòng chữ tôi đã viết ra. “Cô đơn” đã giúp tôi tìm đến sách, đã giúp tôi tìm đến đam mê của mình đó là “viết lách”. Và hôm nay tròn hai năm để tưởng nhớ về ngài.
Bạn có thấy mệt mỏi giữa cuộc sống bộn bề này không?. Tôi tin chắc là có, bạn đừng vội nhảy thét lên rồi tìm một người bạn để cầu cứu, không ổn lắm, vẫn chưa giải quyết tận gốc. Xin chọn “cô đơn”, có thể hãy tìm đến một bờ biển trong xanh vào một buổi chiều hoàng hôn rồi hét thật to, khóc cũng được, cười cũng không sao. Cất lên bản nhạc du dương hòa cùng tiếng sóng biển, tiếng gió thổiqua tai. Bạn nhẹ nhàng hít một hơi thật đều đặn và tưởng nhớ về nỗi buồn đã qua, hãy xem như một áng mây buồn trôi qua, bạn sẽ thấy nhẹ lòng hơn, hài hòa hơn với cuộc sống. Rồi bạn cảm nhận hạnh phúc tự nhiên sẽ đến, một nụ cười sẽ nở trên môi.
Những người thành công và hạnh phúc trên thế giới luôn tìm đến “cô đơn”, đó là một phần trong cuộc đời họ, vì họ hiểu và cần những lúc như vậy. Tôi cũng vậy, “cô đơn” từ lúc nào như là một người bạn tri kỷ trong tôi. “Cô đơn” giúp tôi đọc sách, viết lách. Có lúc tôi mở một bản nhạc lên đóng kín phòng, tắt điện và hét lên thật to, kiêm đóng vai một fan hâm mô chân chính của mình, mặc dù tôi hát rất tệ. Vì tôi biết ngoài kia, nếu tôi hát thậm tệ, họ sẽ cười tôi, bôi nhọ tôi, tôi lại phải đóng vai một gã hề, mệt lắm!
Bạn hãy tin tôi, “cô đơn” đã cho tôi sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Hiểu được trái tim mình mách bảo và biết lắng nghe hơi thở cuộc sống, đầy lòng vị tha và cao thượng trong đối nhân xử thế giữa người với người.
Tìm được đam mê viết lách, có một công việc yêu thích, được mọi người xung quanh quý mến và trân trọng, sống tử tế và luôn cảm thấy hạnh phúc. Tất cả nhờ tôi chọn “cô đơn”.
Sáng nay, tôi một mình thức dậy ngồi bên quán cà phê nhỏ trong con hẻm của những thập niên 80-90, với cuốn sách bên cạnh và nhâm nhi ly cà phê đắng nhưng ngọt ngào trong lòng. Nhìn ra ngoài cửa sổ với những hạt mưa đang rơi ngày một trĩu nặng, báo hiệu mùa đông đang tới.
Cơn rét mùa đông đang dần chuyển mùa cũng đủ khiến trái tim tôi thổn thức giữa dòng đời. Tôi thấy lòng chợt buồn, ngân nga vài câu nhưng không thốt nên lời để tưởng nhớ người yêu cũ của tôi đã lìa xa tôi.
“Bên đó em đã chuẩn bị cho mình bộ áo ấm lụa mùa đông chưa?
Bên này anh vẫn đang ngồi nơi đây đợi chờ em, với không gian của thập niên những năm 80-90 để quay về tuổi thơ hoài niệm về em.
Nếu em đọc được tin nhắn này hãy nhấc máy lên và gọi liền cho anh…"
Hãy để chúng ta cùng nhau ngồi thưởng thức một ấm trà nóng bên những bản nhạc bất hủ từ cuốn băng cassette phát lên đầy du dương. Có hai chú mèo đen ú và trắng muốt để chúng ta cùng nhau vuốt ve, âu yếm. Và ở đây cũng có những đồ vật, kỷ niệm của tuổi thơ gắn liền với chúng ta để em chạm, sờ nếu muốn. Và còn nhiều lắm em à! Em hãy đến và hãy cảm nhận.
Anh sẽ hạnh phúc biết bao nếu có em bên cạnh anh lúc này. Và em biết không, anh sinh ra là để quan sát và thấu hiểu em, nhưng em đã bỏ anh đi mãi mãi. Hẹn gặp em trong góc lối nhỏ vào tim anh, mang tên “tình yêu chúng mình”.” Hình như tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi đã cảm nhận được điều đó bên trong trái tim tôi. Hình như "cô đơn" đã giúp tôi thấy được hạnh phúc. Xin cảm ơn vì tôi đã chọn "cô đơn".
© Triệu Phan – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hẹn một mai trái tim cùng nhau bước qua
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.