Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi 30, đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

2019-10-12 01:30

Tác giả: Rơi


blogradio.vn - Bạn hỏi tôi có chán không? Chán! Nhưng không đủ dũng khí, thế nên cứ sống vùi mình trong chuỗi ngày dài lê thê như những cơn phùn mưa dầm dề và dai dẳng. Cái sự chán ngán nhưng lười thay đổi, lười đi, lười cả vui vẻ, và cuộc sống ảm đạm cứ thế trôi...

***

Tôi 30, ngày ngày bị đánh thức bởi tiếng chuông hẹn giờ inh ỏi, ngáp ngắn ngáp dài uể oải quơ đại bộ đồng phục nhân viên quen thuộc, nhiều khi tóc không thèm chải, vuốt hai ba đường rồi mở cửa hoà vào dòng người hối hả ngoài kia.

30 tuổi vẫn chui rúc trong căn phòng trọ thuê đã mấy năm trời, vẫn cứ đón bình minh tuần 6 ngày trên 7 như thế đấy.

Tôi 30 có gì? Không gì cả ngoài đồng lương “bình thường” cho một công việc “bình thường” trong một công ty “bình thường”. Nhưng công việc “bình thường” không phải là không có áp lực, và tôi tự học cách chống chọi, những cuộc khủng hoảng kéo dài tưởng như đánh sập tôi, nhưng rồi lại gượng dậy, bằng chính sự bình tĩnh đáng kinh ngạc của tuổi 30.

Tôi 30, chạy con xe được bố mẹ chu cấp từ thời sinh viên, bữa sáng vội với ổ bánh mì, hộp xôi xéo của bà cụ ven đường, dư thời gian thì thêm bịch sữa đậu hay cốc cà phê mua vội rít một hơi là thấy đáy. Bữa trưa quen thuộc với hộp cơm hộp ăn đến phát ngấy. Tối về siêng thì tạt qua chợ mua mớ rau mớ cá, quăng vào nồi kiểu gì cũng ra một món "ăn được", mà lười thì úp đại tô mì cho qua bữa. Không có kèo thì nằm ôm điện thoại lên Facebook lướt lướt, chơi vài ba cái game vui mắt hay sấp mặt vào mấy bộ phim hot rần rần trên mạng, có kèo thì hí hửng vác chân chạy ra đường bỏ quên luôn mớ bòng bong trong cái gian phòng chật hẹp.

Tôi 30, đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

Tôi 30, vẫn ôm nỗi đau xưa cũ, sự trống trải đến cùng cực. Những năm tháng thanh xuân sống vội, rồi rời nhau cũng vội, để rồi tuổi 30 mang đầy những hoài niệm, những tổn thương, những day dứt mà chỉ khẽ chạm vào thôi, tim cũng thấy nhói đau.

Tôi 30, mẹ đã chán nói về công việc, hay vấn đề lương bổng của tôi. Bà cũng không thèm mang “con nhà người ta” ra so sánh hay trách móc gì tôi như những năm tháng tôi 24, 25 nữa, mỗi cuộc điện thoại giữa hai mẹ con thay vì 30-40 phút như cách đây vài năm, dần rút ngắn còn 5-10 phút, và kết thúc bằng tiếng tặc lưỡi khi nhắc tới chuyện lập gia đình.

Mẹ hỏi tôi có khỏe không, có mệt không, đồng nghiệp có tốt hay không, và tịnh tiến dần đến: “Có anh nào còn độc thân không?” Tôi ậm ừ cho qua rồi cúp máy.

Tôi 30, có bạn chứ, rất nhiều là đằng khác, thế nhưng bạn bè tôi ở cái tuổi 30, đứa gia đình vợ chồng con cái đuề huề, đứa độc thân thì tài khoản cũng vài con số, kẻ đón người đưa, nhìn lại tôi, rỗng tuếch.

Những cuộc hẹn, cuốc cà phê của chúng tôi dần trở nên khó khăn, thưa thớt, vì chúng nó bận, còn tôi, rảnh rỗi đến dư thừa. Tôi quen với những câu đại loại như “Con tớ bỗng dưng sốt tớ không đến được, xin lỗi nhé” hay “Hôm nay tớ đi công tác, hẹn cậu bữa khác nhé”… Tôi mỉm cười xách túi đứng lên, bỏ lại sau lưng ly trà còn dang dở. Hứng lên thì lượn một vòng khu đường lớn hít ít bụi ít gió, rồi lại quay trở về phòng lạch cạch chìa khóa, chén nốt tô cơm đã nguội ngắt từ lâu.

Bạn hỏi tôi có chán không? Chán! Nhưng không đủ dũng khí, thế nên cứ sống vùi mình trong chuỗi ngày dài lê thê như những cơn phùn mưa dầm dề và dai dẳng. Cái sự chán ngán nhưng lười thay đổi, lười đi, lười cả vui vẻ, và cuộc sống ảm đạm cứ thế trôi...

Tôi 30, đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

Chỉ là, mỗi người có một thế giới riêng, và thế giới của tôi đã trở nên đơn côi tự lúc nào?

30 tuổi, tôi thực sự muốn gì?

30 tuổi - tiền - tình yêu - mối quan hệ - công việc - địa vị - liệu còn có ý nghĩa?

30 tuổi, tôi cần hạnh phúc – hạnh phúc trong chính suy nghĩ của tôi!

© Rơi – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: 30 tuổi đâu quá muộn để yêu một người

Rơi

Có những người khái niệm hạnh phúc là thành công, và họ dùng cả cuộc đời mình để theo đuổi, miệt mài đến khi kiệt sức. Nhưng nhìn mọi thứ theo một góc độ khác, hạnh phúc có khi chỉ là những tháng ngày an yên, cảm nhận ánh chiều vàng, lắng nghe những cơn gió phất phơ, hay đơn giản là hiểu rõ bản thân mình cần gì, và được gì.Người ta cần rất nhiều nỗ lực để thành công nhưng đôi khi chỉ cần một phút chợt dừng lại để nhận ra đâu là hạnh phúc.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top