Phát thanh xúc cảm của bạn !

30 tuổi rồi, đừng để lại nuối tiếc vì tình yêu

2019-07-30 08:20

Tác giả: Tóc Nâu


blogradio.vn - 30 tuổi! Con số khiến tôi ngày nào cũng đau đầu. Nhiều khi chỉ muốn ở nhà trùm chăn không gặp gỡ ai. Cứ ra đường là người thân quen lại hỏi một câu quá đỗi quen thuộc: Cháu đi làm à? Sắp lấy chồng chưa? Ôi, cái câu “Sắp lấy chồng chưa?” ám ảnh tôi, đến cả trong giấc mơ cũng vậy. Không phải tôi không muốn lấy chồng, không phải tôi xấu tới mức không ai thèm hỏi. Tôi là  một cô gái tương đối xinh đẹp rong mắt mọi người, tôi đã từng yêu, nhưng vì tình yêu ấy khiến tôi sợ, không dám yêu nữa.

***

Tôi là một cô gái không còn ở độ tuổi tươi sắc nữa. Thời gian cứ mãi chuyển động không ngừng nghỉ, và tuổi xuân tôi cứ thế trôi đi chẳng gì níu giữ được.

Ở tuổi 30, tôi ngại với gia đình vì chưa tìm về cho cha mẹ một người con rể, ngại với người đời khi ra đường ai cũng chỉ trỏ, bàn tán là gái ế, ngại với người mà tôi từng yêu vì không yêu hết mình. Và tôi ngại với chính mình vì không sống cho mạnh mẽ để rồi hạnh phúc cuộc đời tuột khỏi tay.

30 tuổi! Con số khiến tôi ngày nào cũng đau đầu. Nhiều khi chỉ muốn ở nhà trùm chăn không gặp gỡ ai. Cứ ra đường là người thân quen lại hỏi một câu quá đỗi quen thuộc: Cháu đi làm à? Sắp lấy chồng chưa? Ôi, cái câu “Sắp lấy chồng chưa?” ám ảnh tôi, đến cả trong giấc mơ cũng vậy. Không phải tôi không muốn lấy chồng, không phải tôi xấu tới mức không ai thèm hỏi. Tôi là  một cô gái tương đối xinh đẹp rong mắt mọi người, tôi đã từng yêu, nhưng vì tình yêu ấy khiến tôi sợ, không dám yêu nữa.

Tôi còn nhớ khi tôi 24 tuổi, tôi vừa ra trường chuẩn bị đi làm, tôi quen một anh bác sĩ. Anh rất chững chạc, yêu đời, biết quan tâm người khác. Trong vài lần tình cờ gặp gỡ chúng tôi đã dần dần mến mộ và quyết định nắm tay nhau trong chặng đường đời phía trước. 24 tuổi ngày ấy tôi còn nhiều mơ mộng, nhiều ấp ủ về một tương lai toàn màu hồng bên anh bác sĩ. Nhưng anh lại khác, anh hơn tôi sáu tuổi. Giống như tôi hiện tại, một bác sĩ 30 tuổi thì việc xây dựng gia đình là lẽ thường. Anh ngỏ ý hỏi cưới tôi, nhưng chuyện cưới xin với tôi khi ấy là quá nhanh. Tôi còn muốn mơ mộng nũa, còn muốn nhõng nhẽo bên anh nên câu trả lời của tôi là: Từ từ anh ạ!

Lấy chồng ở độ tuổi 24 với tôi là quá sớm. Nhưng tôi đâu đặt vị trí của mình vào anh để suy nghĩ. Anh đâu còn trẻ trung gì, chắc hẳn gia đình anh đang thúc giục lắm. Nhưng tôi vẫn cứ dềnh dàng, trễ nải để rồi một hôm anh nói với tôi:

- Em ạ! Em xem thế nào chúng mình tính chuyện cưới đi, không gia đình anh giục lắm.

- Sao vội vàng thế anh?

- Không vội đâu, anh đã 30 rồi còn gì. Em không tính đi không khéo mất anh đấy!

Anh vừa nói vừa đùa, khiến tôi vô tâm không nghĩ gì.

- Mất anh? Cho anh mất luôn đấy!

Tôi nói cười đùa chẳng biết lòng anh đang rối bời.

- Mấy hôm tới bố mẹ anh bắt anh đi xem mắt.

Tôi sững người lại, rồi làm giá lên:

- Anh nghe lời bố mẹ thì cứ đi đi.

Rồi anh đáp:

- Em cũng phải thể hiện thái độ trước mặt bố mẹ anh chứ, cho bố mẹ biết chúng mình sẽ cưới.

Tôi nói:

- Vâng có cưới, nhưng không phải bây giờ. Đợi em một vài năm nữa, em ổn định sự nghiệp, anh và em tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa.

Anh có vẻ giận, đáp lại tôi:

- Anh đã đợi, đến bây giờ hai đứa không còn trẻ nữa, sao em cứ trẻ con mãi thế?

Và thế là chúng tôi giận nhau, đến hôm anh đi coi mắt, anh nhắn cho tôi một tin.

- Em đến nhà anh đi, em không đến thì anh cũng chịu thua em đấy. Anh đi cùng người khác, em đừng có giận đó.

Tôi không để ý gì đến tin nhắn đó của anh. Vì đơn giản tôi nghĩ, anh sẽ lại chiều theo ý của tôi. Đâu biết rằng, anh đi xem mắt và kết quả gia đình anh muốn anh lập gia đình luôn vì bố anh đang yếu.

Mấy lần gọi cho anh, anh giận tôi không nghe máy, rồi anh gọi lại tôi còn làm kiêu không chịu bắt máy. Cái sự kiêu căng của tôi dần dần làm chết dần tình yêu của anh dành cho tôi. Dần  dần không thấy anh liên lạc với tôi nữa.

Tôi yêu anh, tôi cảm nhận được sự tan vỡ trong tình cảm của hai đứa. Có lẽ lúc này tôi phải đứng lên, giành lại tình cảm của mình, hạnh phúc của mình. Tôi nghĩ vậy và hành động theo. Nhưng đến khi trực tiếp bắt gặp anh đi cùng người đó, tôi lại lặng người. Định ra mặt mà lại ngại ngùng tránh lé. Rồi có lần anh nhìn thấy tôi, anh nói:

- Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?

- Em không, em… emmm…Anh yêu cô ấy rồi sao? Anh không còn thương em nữa sao?

- Yêu. Anh còn yêu. Nhưng em chỉ yêu mà không muốn đi đến cùng nên anh đâu làm thế nào được.

-  Em xin lỗi, bây giờ em đồng ý có được không anh?

- Trễ rồi em ơi, tháng sau anh cưới rồi, tiện đây anh mời em đến dự đám cưới anh luôn. Bố anh đang yếu, phải cưới gấp.

- Sao anh không bảo em là bố anh đang yếu.

Tôi vừa nói, vừa khóc trong sự hối hận, tiếc nuối.

- Em gặp bố anh nhiều vậy rồi, anh còn phải nói sao?

- Em xin lỗi, lỗi là tại em. Anh có thể không cưới cô ấy không? Em yêu anh mà!

- Muộn rồi em ạ! Anh đã gọi cho em, nhắn tin cho em, mong em thay đổi, nhưng em đâu có tin tức gì?

- Em có. Em có mà, Nhưng em không dám sang gặp mặt bố mẹ anh. Em sợ bác mắng, sợ anh từ chối.

- Thôi đi, em đừng nói nữa. Em không cần anh trước, em lại không dám giành lấy thứ vốn là của mình, chính em đẩy anh đi, bây giờ em đừng níu kéo nữa!

Anh đi để lại cho tôi một khoảng trời tiếc nuối, đau đớn. Ngày đám cưới anh tôi đâu dám đến, chỉ dám gửi lời chúc phúc.

Mất anh trái đất vẫn quay, tôi vẫn phải sống tiếp, nhưng tôi biết hạnh phúc phải gìn giữ và giành lấy mới có được. Chẳng bao giờ hạnh phúc tự đến với ai cả. Thỉnh thoảng đi đường thấy những gia đình nhỏ đi bên nhau hạnh phúc tôi lại giận bản thân mình, lẽ ra mình đã có một tổ ấm như thế kia nhưng tại tôi, tại tôi hết.

Bây giờ tôi đã 30 tuổi, từ vết xe đổ trong tình yêu ấy khiến tôi sợ sệt đứng trước tình cảm. Anh và tôi vẫn thường nhìn thấy nhau nhưng không phải là ánh mắt trao cho nhau tình yêu nữa. Với tôi, đó là ánh mắt nuối tiếc, ân hận. Còn anh, có lẽ anh trao cho tôi anh mắt buồn, thất vọng vì tôi sống không hết mình, không biết gìn giữ hạnh phúc của mình.

Giá như tôi biết quan tâm anh hơn, biết đặt mình vào vị trí của anh tôi sẽ không đẩy anh ra xa cuộc sống của tôi.

Giá như tôi sống mạnh mẽ hơn, dám làm vì hạnh phúc của mình thì giờ tôi đã không hối tiếc.

Giá như tôi biết mình đang sống trong hạnh phúc để đừng tham lam quá thì bây giờ tôi đã không cô đơn.

Nhưng tất cả chỉ là giá như. Trong cuộc sống đâu có từ giá như. Bây giờ tôi đã biết, khi sống và làm cái gì cũng cần làm hết sức của mình, có như vậy khi nhận kết quả ta mới không hối tiếc.

© Tóc Nâu – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

30 đâu quá muộn để yêu một người

Tóc Nâu

yêu văn chương

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

back to top