Hồi ức luôn có mẹ sát cánh bên con
2020-02-11 01:18
Tác giả:
Hí Hô Háp
blogradio.vn - Ngày đó cuộc sống không vướng bận lo toan nhiều để viện lý do mẹ rời con. Con nhớ y chang khoảnh khắc thiêng liêng đó hiện về với con ngay lúc này. Thế nhưng giờ đây không còn nữa, có đôi chút giọt nước mắt rơi nhớ về cố hương, nhớ về nơi đó có mẹ. Để rồi con thấy tuổi thơ mình bên mẹ thật đẹp, đẹp đến nỗi con cảm thấy lòng hạnh phúc khi hoài niệm về cổ xưa bên mẹ.
***
Những ngày cuối xuân, lòng nhẹ buồn nhìn ra khe cửa sổ từ bệnh viện Đa Khoa. Một ca mổ đã hoàn thành. Đếm ngược thời gian để chờ ngày xuất viện, lòng hân hoan được trở về với thiên nhiên. Đêm nay, thời tiết có chút se lạnh, từ cửa sổ bệnh viện nhìn ra lòng đường, người người tấp nập giữa dòng phố đông vui nhộn nhịp, lòng con lại nhớ về mẹ. Nếu ngày ấy, hoàn cảnh này, ngược thời gian trở về với tuổi thơ, có lẽ đã có mẹ bên cạnh. Có lẽ không cô đơn như lúc này. Có lẽ mẹ đã ở bên con chăm lo đến từng hơi thở và giấc ngủ. Và rồi con tự hỏi bản thân: "Ngày ấy nay còn đâu!"
Đêm nay, con cô đơn khi không có mẹ bên cạnh, không còn được mẹ chăm sóc và lo lắng như ngày bé thơ những lúc nằm viện ốm đau. Con cảm thấy đơn côi một chút nhưng lòng vẫn hạnh phúc khi hoài niệm về mẹ. Chỉ vì con đã lớn, con đã trưởng thành để rồi lại thèm khát cái cảm giác được mẹ chăm sóc như khi xưa đã không còn nữa. Để rồi con lại cô đơn, lại tủi thân. Khoảng cách địa lý xa quá mẹ không thể gần cạnh con, cuộc sống bộn bề lo toan quá mẹ không thể ở đây chăm lo con suốt 24 giờ như ngày còn bé thơ.
Trời lạnh quá, tim con thắt lại, con vội kéo tấm áo choàng lên cổ và nhìn ra cửa sổ, nhìn phía xa xôi để nhớ về mẹ. Mường tượng khuôn mặt mẹ vẫn hiện hữu bên con. Mẹ biết không, ngồi nơi đây con lại nhớ hồi còn bé xíu. Con bị bệnh cả tháng trời trong bệnh viện, hai mẹ con bên nhau mặc kệ ngoài kia thế giới sóng gió bao la. Ngày đó cuộc sống không vướng bận lo toan nhiều để viện lý do mẹ rời con. Con nhớ y chang khoảnh khắc thiêng liêng đó hiện về với con ngay lúc này. Thế nhưng giờ đây không còn nữa, có đôi chút giọt nước mắt rơi nhớ về cố hương, nhớ về nơi đó có mẹ. Để rồi con thấy tuổi thơ mình bên mẹ thật đẹp, đẹp đến nỗi con cảm thấy lòng hạnh phúc khi hoài niệm về cổ xưa bên mẹ.
Trời đã khuya, bệnh viện im phăng phắc không một âm thanh. Lòng con lại trở về với cội nguồn. Lật những trang sách đang đọc, và rồi ngước lên nhìn cảnh trời về đêm. Con lại nhớ da diết về mẹ, con khóc. Cuốn sách tuy hay đó nhưng không ngăn cản nỗi nhớ thương bên mẹ. Có những ký ức sẽ đọng mãi trong tim để rồi khi hồi ức lại và thấy đẹp đến nao lòng. Và chắc chắn hồi ức đó luôn có mẹ sát cánh bên con.
Thấm thoát đã trôi qua mấy chục năm ròng rã, khoảng cách hai mẹ con dần chia xa. Mẹ một nơi, con một nơi, nhưng hai trái tim thì vẫn luôn hướng về nhau. Con lớn lên và dần trưởng thành hơn theo cách vũ trụ vận hành. Và mẹ lại càng già đi, nếp nhăn ngày càng nhiều, những cọng tóc bạc ngày một dày đặc. Rồi vài năm nữa, tuổi xuân không còn như xưa. Con mong sao ngày đó con ở bên mẹ để cùng ngồi bên nhau kể chuyện thời thơ ấu ấm áp bên tình mẹ. Nghĩ đến đây thôi con đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Ca mổ hôm nay không có mẹ nhưng cũng đã diễn ra tốt đẹp. Bởi có tình mẹ luôn hiện hữu, vì mẹ luôn canh trực hằng ngày để gọi điện thoại quan tâm cho con. Bởi nơi đây có gia đình bên anh rể luôn chăm lo cho con. Và bởi có những chú bác sĩ, cô ý tá tận tâm với nghề nghiệp. Những tình yêu thương đó đã góp phần tạo nên thành công cho ca mổ của con và cho một tương lai tốt đẹp về tình người sau này.
Màn đêm khuya đã buông xuống, con chuẩn bị tắt đèn để khẽ nhắm mắt say giấc ngủ ngon. Con sẽ ngủ trong giấc mơ có mẹ bên cạnh. Mẹ sẽ hiện về tuổi thơ bên con, cho con êm đềm say trong cơn mê. Mẹ à, con tin dù đêm nay không có mẹ, khoảng cách địa lý có xa bao nhiêu thì hai trái tim tình mẫu tử vẫn hướng về nhau, có cô đơn, có hiu quạnh thì rồi cũng sẽ dần tan biến. Và rồi sau đêm nay, khi ngày mai thức dậy, con sẽ xuất viện và chạy ùa về vòng tay bên mẹ khẽ nói: "Mẹ ơi, con về rồi nè. Con vẫn khỏe mạnh nha mẹ!"
© Hí Hô Háp - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Nếu có 30 giây gọi điện cho chính mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...
Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi tôi.