Mẹ tôi sáng dáng hình đất nước
2015-12-22 01:42
Tác giả:
Vang vọng mãi như khắc vào ngàn năm tượng đài những người đã làm rạng danh Đất nước. Đó là mẹ, là các anh và cả chúng ta ngày hôm nay. Đất nước tôi thon thả giọt đàn bầu và sáng ngời muôn thủơ bởi những con người biết làm sáng hình đất nước.
Nghe bài hát Đất nước tôi - Hữu Hòa
Đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi: Liệu trên thế giới này có nơi nào chiến tranh tang thương mà lại rất đổi anh hùng như nước mình không? Liệu có mảnh đất nào mà mỗi tấc đất hôm nay đã thấm máu xương của những thế hệ đi trước nhiều như nước mình không? Và, liệu có một đất nước nào lại có nhiều bà mẹ đau khổ nhưng cũng hết sức gan góc như đất nước mình không?
Những câu hỏi ấy cứ vấn vương mãi trong tôi mà không có lời giải đáp. Nhưng, có một điều tôi chắc chắn rằng không có một nơi nào trên Thế giới có một đất nước thứ hai như đất nước Việt Nam – từ “Đất nước” được hiểu với đầy đủ ý nghĩa thiêng liêng của nó!
Đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi: Liệu trên Thế giới này có nơi nào chiến tranh tang thương mà lại rất đổi anh hùng như nước mình không? Liệu có mảnh đất nào mà mỗi tấc đất hôm nay đã thấm máu xương của những thế hệ đi trước nhiều như nước mình không? Và, liệu có một đất nước nào lại có nhiều bà mẹ đau khổ nhưng cũng hết sức gan góc như đất nước mình không?
Sự đồng cảm đã khiến tôi bắt nhịp ngay tức khắc khi lần đầu tiên lắng nghe những ca từ trong “Đất nước” của Phạm Minh Tuấn (phổ thơ Tạ Hữu Yên). Tiếng thơ cũng với tiếng lòng đã run lên bần bật theo từng điệu nhạc. Đất nước tôi, đất nước tôi... sáng ngời muôn thuở và ngàn lần xin được ngợi ca như thế.
Tôi đã rưng rưng nước mắt khi bắt gặp hình ảnh quá đổi thân quen của người mẹ Việt Nam:
"Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ.
Các anh không về mình mẹ lặng im.."
Ôi! Còn nỗi đau nào trong đời lớn hơn nỗi đau của người mẹ phải vĩnh viễn mất đi đứa con dứt ruột thân yêu của mình? Ba lần mẹ tiễn các con ra chiến trường thì hai lần mẹ lau nước mắt, quằn quại đau thương khi nhận tin các anh tử trận. Mẹ đau lòng hơn thể một phần thân thể bị cắt lìa. Nhưng hơn ai hết, mẹ hiểu được chiến tranh là không thể nào tránh khỏi mất mát, hy sinh. Muốn cho quê hương sạch bóng quân thù thì cần phải có những người con trai, con gái anh dũng như các con của mẹ ngã xuống để “Đất nước” được đứng lên. Mẹ đau lòng nhưng không hề ngã quỵ.
Tôi đã rất cảm động khi xem một bộ phim tài liệu trong đó nói về một người mẹ Việt Nam anh hùng ở Vĩnh Long. Người mẹ ấy chỉ trong vòng có nửa tháng đã phải nhận tin ba đứa con trai của mình tử trận, người con trai còn lại thì bị thương nặng. Trong chưa đầy một tháng trời mà bốn phát súng bắn vào lòng người mẹ đã khiến bà vật vã trên giường bệnh, nhưng nhớ tới nhiệm vụ cách mạng bà lại quật dậy để đi tiếp con đường mà các con mình đang dang dở.
Một bà mẹ khác ở Đồng Tháp có chồng và năm con trai là liệt sĩ. Khi được hỏi tâm trạng của mình khi hay tin chồng và các con mình lần lượt ra đi mẹ nói:
“Đau buồn thì quả là không có gì bằng nhưng mẹ nghĩ nỗi căm thù quân giặc còn lớn hơn nỗi đau này nên phải đứng dậy đi tiếp vì Đảng, vì Đất nước và vì các con mình”. Và mẹ lại tiếp tục con đường cách mạng của mình, nuôi giấu cán bộ và tiếp tế lương thực cho cách mạng đánh giặc.
Thế đấy, những người mẹ Việt Nam là như thế đấy. Sau nỗi đau mất con, mất chồng, mẹ vẫn đứng dậy sáng ngời để “Đất nước” trọn niềm vui.
"Mấy mùa không ngủ
Ngăn bước quân thù
Phía Nam phía Bắc
Vai mẹ lại gầy
Gánh gạo nuôi con"
Đàn con của mẹ đã ra đi, nhưng những đứa con ưu tú chung của Tổ quốc thì vẫn còn và đang tiếp bước các anh. Và mẹ lại gồng gánh trên vai từng gánh gạo để nuôi cả đàn con thân yêu ấy. Hình ảnh của mẹ làm tôi nhớ đến hình ảnh của cánh cò trong ca dao ta đã phải vượt qua bao lửa đạn hiểm nguy để đem từng hạt gạo về nuôi bầy con trẻ.
Tôi chợt nhớ đến những người mẹ Việt Nam trong chiến đấu đã dâng hiến trọn vẹn tình thương cho cách mạng. Các mẹ cũng có con và cũng rất mực yêu thương những đứa con của mình. Nhưng tình thương của mẹ không chỉ bó hẹp như vậy mà trang trải khắp cho các con ở khắp mọi miền, những anh chiến sĩ giải phóng quân. Những đêm hè tiếng mẹ ru con lao xao trong giấc ngủ. Con lớn rồi mẹ lại dìu dắt chúng con theo con đường của cha để xả thân vì Tổ quốc. Những đêm mẹ chong đèn để canh bóng quân thù. Những lúc mẹ lần mò trong đêm tối để dò đường cho quân đi. Những lúc mẹ đấu tranh với quân thù, ngăn cản chúng để chúng con được bình yên dưới căn hầm bí mật của mẹ đào. Lúc mẹ tự lấy dao khứa vào tay mình để hòa lẫn máu của chúng con nhằm che mắt kẻ thù,... sẽ mãi không thể nào chúng con quên được.
Mẹ là như vậy, tình riêng mẹ vẹn, tình chung mẹ tròn. Đối với cách mạng thì hạt muối cắn đôi, bát cơm sẻ nửa:
"Hạt thóc chia đều dẫu no dẫu đói
Ta vẫn vẹn tình đắng ngọt cùng vui"
Mẹ ơi, có khi nào mẹ nhìn lại cuộc đời để thấy mẹ đã dành lại gì cho riêng mẹ? Mất chồng, mất con và mất luôn cả tuổi thanh xuân của mình. Nhưng mẹ còn cả “Đất nước” thanh bình ngày hôm nay, còn chúng con vẫn đêm ngày bên mẹ, tiếp bước các anh. Thương mẹ, nhớ các anh, chúng con nguyện đi theo tiếng gọi của Tổ quốc để không phụ những gì mà mẹ đã ươm mớm cho chúng con.
Bài hát đã kết thúc nhưng những điệp khúc: “Đất nước tôi, Đất nước tôi...” vẫn còn vang vọng mãi như khắc vào ngàn năm tượng đài những người đã làm rạng danh Đất nước. Đó là mẹ, là các anh và cả chúng ta ngày hôm nay. Đất nước tôi thon thả giọt đàn bầu và sáng ngời muôn thủơ bởi những con người biết làm sáng hình đất nước:
“Nước chúng ta, nước những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rầm trong tiếng sóng
Những buổi ngày xưa vọng nói về” (*)
Theo Nhacvietplus
Chú thích:
(*) Trích bài thơ Đất nước - Nguyễn Đình Thi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?