Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi anh, người yêu xa của em (Thì thầm 453)

2015-10-15 10:18

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh

blogradi.vn - Yêu xa, chúng mình cần lắm một niềm tin vững chắc để vượt qua những chông gai, thử thách, những bão tố cuộc đời. Chúng mình cần lắm đôi trái tim bền chặt cùng những yêu thương gắn kết để có thể kề bên nhau đi qua những ngày chênh chao nhớ.  Em vẫn luôn ở đây, chờ một ngày yêu thương đong đầy, em sẽ thấy anh xuất hiện ngay trước mặt em, nắm chặt tay em, ôm em vào lòng và nói với em rằng: “anh yêu em”.

***
Gửi anh - chàng trai ba mét bẻ đôi!

Chắc anh đang nhăn mặt vì từ “ba mét bẻ đôi” em dành cho anh nhỉ? “Ba mét bẻ đôi” là em đã ăn gian mất mười mấy centimet của anh rồi. Nhưng, sự thật là anh không cao. Anh có nhiều mặt không cao bằng người khác.

Anh, chiều cao chắc cũng chẳng được 1m65 nhỉ. So với nhiều người con trai khác, anh thấp hơn họ. Anh đối với xã hội, anh thấp về địa vị, quyền thế. Anh chẳng có gì ngoài cái đam mê về ô tô mà đến giờ ước mơ vẫn chưa thể thực hiện. Gia đình chẳng phải giàu sang, quan to chức lớn. Ấy thế mà anh dẹp bỏ mọi tự ti để vươn lên bước đi trên con đường anh chọn bằng chính đôi chân anh.

Và, em yêu anh vì điều đó!

Chàng trai của em à…

Người ta nói: dù là yêu theo cách trẻ con hay người lớn thì tình yêu chân thành vẫn luôn xuất phát từ trái tim. Em yêu anh, yêu theo cái cách mà anh gọi là trẻ con, nhưng tình yêu ấy em dành cho anh xuất phát từ trái tim ngang dọc đầy những vết sẹo, chặng chịt những nỗi đau thương. 

yeu xa

Chàng trai của em ơi,

Mình đang yêu nhau đấy anh. Nhưng là yêu xa. Từ lúc quen đã xa rồi ấy. Vậy mà em vẫn bất chấp khoảng cách dài đằng đẵng, vượt lên trên những trở ngại để bước về phía anh. Sải bước chân em không đủ dài để bước một bước tới anh ngay được. Vậy thì em sẽ bước từng bước một. Mỗi bước chân đi, em sẽ góp nhặt những yêu thương nhỏ bé đơn sơ trong lòng cuộc sống mang để mang tới bên anh.

Anh có biết không? Yêu xa thiệt thòi đủ thứ anh ạ! Những lúc nhớ đến quay quắt mà cũng chỉ biết trông chờ vào những cuộc điện thoại đường dài. Những khi thèm một cái ôm, một bàn tay nắm chặt, một bờ vai ấm và vững để dựa vào thay cho bức tường lạnh lẽo vô chi… thế mà cũng chẳng được, cũng chỉ có thể nhận được nó qua những dòng tin nhắn yêu thương mà vẫn không đủ lấp đầy khoảng trống. Yêu xa, em chạnh lòng mỗi khi tới cuối tuần, thấy người ta tay trong tay đi bên nhau nói cười vui vẻ, thấy ai đó nép chặt trong vòng tay ai kia để tránh gió đông về,… Còn em, vẫn một mình cuộn tròn trong chăn làm bạn với cô đơn, nhớ nhung khắc khoải.

Yêu xa là những tối muộn mỏi mòn cố thức chờ anh đi làm khuya về để được thấy điện thoại rung lên một tin nhắn: “Anh về rồi vợ ơi. Anh nhớ em!”. Xa nhau, nhiều lúc vô thức em nghĩ về anh, không biết giờ này anh đang làm gì, có nhớ em không? … Rồi có khi em vu vơ ghen tị với những người được gặp anh mỗi ngày, đặc biệt là con gái. Em ích kỉ, nhỏ nhen, khắt khe với anh nhưng tất cả cũng chỉ vì một chữ yêu, vì em sợ “xa mặt cách lòng”, sợ khoảng cách vời vợi, sợ dòng đời bon chen xô bồ cứ thể mà đẩy anh đi xa em mất.

Chàng trai này!

Yêu anh thiệt thòi thế đấy nhưng em cũng học được nhiều điều. Em học được từ anh cách gạt bỏ tự ti để vững vàng hơn trong cuộc sống. Em học được từ anh cách suy nghĩ, lo toan vẹn toàn, chu đáo cho cuộc sống của em, của anh, của hai đứa mình hiện tại và tương lai về sau.Yêu anh, em biết tự lo lắng và chăm sóc cho bản thân mình khi anh không bên cạnh. Em biết phải “người lớn”, không được “trẻ con” nhõng nhẽo, nũng nịu mỗi khi anh mệt mỏi sau một ngày dài đi làm. Yêu anh, anh dạy cho em phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, giữ gìn sức khoẻ…

Và, quan trọng là yêu anh, em được là chính em, em không phải sống trong cái vỏ bọc gượng gạo mỗi ngày.



Có những khi em đưa tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại – nơi có anh đang rạng rỡ một nụ cười trên đôi môi, em ước cuộc sống của anh cứ mãi ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc như thế để em không bao giờ phải xót xa lòng mình mỗi lúc thấy anh chông chênh, yếu mềm, mỏi mệt giữa cuộc sống nghiệt ngã này.
Yêu một người phương xa, đôi khi em phải cố giấu đi những giọt nước mắt tủi buồn mà gượng cười để làm anh vui, để anh không phải lo lắng, để anh an lòng mà bước tiếp. Có những khi em phải bỏ đi những dỗi hờn vu vơ nhỏ nhặt vì cứ mỗi khi nghĩ đến anh, nghĩ đến khoảng cách xa xôi, em thấy thương anh nhiều hơn là giận dỗi. Em phải giấu đi những nhớ thương, đếm ngày đếm tháng, đếm những xa cách để mong một ngày anh về, chúng mình lại tay trong tay rong ruổi trên những con phố dài khắp Hà thành.

Anh ơi,…

Yêu xa, chúng mình cần lắm một niềm tin vững chắc để vượt qua những chông gai, thử thách, những bão tố cuộc đời. Chúng mình cần lắm đôi trái tim bền chặt cùng những yêu thương gắn kết để có thể kề bên nhau đi qua những ngày chênh chao nhớ. 

Em chấp nhận yêu xa, chấp nhận những bão tố phong ba để được bước tới gần anh hơn mỗi ngày; để một ngày nào đó, khi em đưa đôi bàn tay ra phía trước, sẽ có một đôi bàn tay khác cùng đưa ra nắm chặt lấy tay em không bao giờ buông…

Và anh ơi, ở một phương trời xa ấy, khi anh đọc được những dòng chữ em viết cho anh này, thì hãy bỏ ra một khoảng khắc nhỏ, để nghĩ về em, để mỉm cười thật nhẹ, để hiểu rằng trái tim em dành trọn vẹn cho anh, yêu anh nhiều như thế nào anh nhé!

Em vẫn luôn ở đây, chờ một ngày yêu thương đong đầy, em sẽ thấy anh xuất hiện ngay trước mặt em, nắm chặt tay em, ôm em vào lòng và nói với em rằng: “anh yêu em”.

"Đủ nắng thì hoa sẽ nở
Đủ gió chong chóng sẽ quay
Đủ yêu thương thì hạnh phúc sẽ tràn đầy"

Viết cho anh trong chiều hoang hoải nhớ. Em yêu anh!

  • Chuyển thể từ lá thư của thính giả Hương Quỳnh 

Thì thầm bên bàn phím được thực hiện bởi Chit Xinh và phát triển bởi blogradio.vn - VNNPLUS


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

                         

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

back to top