Gravity – bộ phim về cảm hứng sống mà con người có thể trao cho nhau
2016-02-03 13:34
Tác giả:
Giọng đọc:
Hằng Nga
Nhân xem lại Gravity. Mình phải khẳng định một câu chắc nịch: Gravity không phải bản hùng ca về phụ nữ. Dù rằng chị Ryan là một nhà khoa học uyên bác lắp đặt máy thu được tín hiệu từ rìa dải ngân hà. Dù rằng một mình chị điều khiển kén vũ trụ hạ cánh an toàn xuống trái đất. Và cuối phim có một cảnh rất hoành tráng quay từ dưới hất lên: chị Ryan rũ bùn đứng dậy sáng loà.
Dáng đứng của Ryan khi đó như là một sự lặp lại những dấu mốc vĩ đại của loài người: từ con cá rời bỏ biển lên bờ làm động vật lưỡng cư, để dần tiến hoá thành người; cho đến tư thế đánh dấu bước chuyển sang người tinh khôn của Lucy - cô người vượn đứng thẳng đầu tiên. Và với chính bản thân Ryan, đây cũng là một bước tiến, một lần tái sinh của cô, từ một con người vật vờ giữa nhân gian, giữa những máy móc bệnh viện và tiếng radio trên xe ôtô khi trở về nhà - người đã chết về mặt tinh thần sau khi mất con gái, trở thành một người chủ động đấu tranh cho sự sống của mình, dù kết quả mong manh đến đâu.

“Cô muốn trở về hay ở lại đây?
Tôi hiểu rồi. Ở trên này rất ổn.
Cô có thể tắt hết mọi thiết bị, nhắm mắt lại, cách biệt với mọi người.
Ở đây không có ai làm cô tổn thương.
Thật an toàn.
Tiếp tục sống để làm gì?
Cuộc sống có ý nghĩa gì đâu? Con gái cô đã chết. Còn gì bất hạnh hơn thế?
Nhưng điều quan trọng vẫn là những gì cô làm bây giờ. Nếu cô quyết định tiếp tục, cô phải đương đầu với nó.
Thư giãn và tận hưởng chuyến đi. Cô cần đứng vững và tiếp tục sống."
Từ lúc hi vọng gặp lại Matt chỉ còn 1%, Ryan đã trở thành một Matt phiên bản nữ. Có thể là cô cố tình copy để trấn an bản thân, nhưng cũng là sự sao chép thái độ sống một cách vô thức. Dễ thấy ở những câu nói đùa không đầu không cuối nhưng đầy niềm tin.

Tạm quên anh Matt là một người đàn ông, chị Ryan là một phụ nữ, thì vai trò của Matt vẫn được khẳng định: Con người có niềm tin vào người khác, chấp nhận ngoại cảnh ngang trái, và hiểu được bổn phận lớn lao của việc SỐNG. Đó có lẽ là con người mạnh mẽ nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất cho bất kỳ người bạn đồng hành nào.
Có những bộ phim Oscar mình chấm 5 sao vì thích sự cực đoan mà nó miêu tả, đặc biệt về nghệ sĩ. Như Black Swan, Whiplash - đỉnh cao của nghệ thuật được đánh đổi bằng máu, nước mắt, có khi cả mạng sống. Nhưng bộ phim này, sự cực đoan ngược lại. Đó là cuộc đấu tranh đến cùng cho cuộc sống, ở một ranh giới mong manh giữa vũ trụ, một bản anh hùng ca có ý nghĩa. Không kể những cảnh phim dài choáng ngợp, thì việc kịch bản có sự tham gia chắp bút của một cậu trai 26 tuổi cũng là một điều đáng ngưỡng mộ.
© Đặng Hà Phương – blogradio.vn
Giọng đọc và Techmix: Hẳng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.