Gánh cả ánh hoàng hôn…! (Thì thầm 320)
2014-01-01 15:36
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum
Tiết trời đã sang đông. Ngồi trong căn phòng quen thuộc của mình, mặc cho cái lạnh đang quẩn quanh, tôi im lặng và bắt đầu miên man hồi tưởng về một ánh hoàng hôn.
Chút nắng chiều chỉ còn vương lại trên tán lá xanh của những cành cây đại thụ nơi góc sân trường. Trong cái se lạnh của khí trời thu, mặt trời cuối ngày không tạo cho người ta cảm giác nóng rát nữa mà trở nên lạnh đi mặc dù vẫn khoác trên mình chiếc áo màu đỏ sẫm – một gam màu nóng đặc trưng. Phóng tầm mắt nhìn về phía chân trời, ta có thể cảm nhận như có một lớp sương mờ ngăn cách giữa mắt mình và thứ ánh sáng cuối ngày tỏa ra từ vầng Thái Dương. Điều đó càng làm cho không gian trở nên huyền ảo. Gió bắt đầu dệt những chiếc áo lạnh vô hình để ướm lên mình tất cả những vật thể ở bất kì nơi nào nó ngang qua. Dường như, tất cả vạn vật đang chờ đón giờ khắc dịu dàng nhất trong ngày của tự nhiên.
Nhưng ánh hoàng hôn ấy… đang nặng trĩu… trên đôi vai ai?
Sau hoàng hôn sẽ là thời điểm của bóng đêm.
Giữa những bộn bề của chốn thành thị, tôi nhớ da diết những buổi tối nơi miền quê xa yêu dấu của tôi…
Khi đêm dần buông, cái tĩnh mịch nơi thôn quê yên bình đủ sức làm nao lòng người. Ở khắp các nẻo đường, không có những bóng đèn cao áp để soi sáng một khoảng rộng lớn phía dưới như ở thành phố. Những bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng hay màu trắng yếu ớt càng làm cho bóng tối trở nên choáng ngợp và bủa vây chặt hơn con người trong khung cảnh ấy. Thế thôi chưa đủ, đêm ở vùng quê phải có thêm ánh sáng chập chờn của những bầy đom đóm; những tiếng ếch nhái, chảo chuộc kêu, tiếng muỗi vo ve đệm vào thì mới đúng nghĩa đêm tối.
Đêm ở vùng quê cũng đem đến cho người ta cái cảm giác sờ sợ. Sợ ma. Đó là ý nghĩ của những đứa trẻ con sống ở nơi này khi ban ngày chúng được nghe nhiều những câu chuyện về những con ma trong tưởng tưởng của các anh chị lớn. Sợ khoảng không gian màu đen. Khi màn đêm buông xuống, mọi vật bắt đầu trở nên không còn rõ ràng nữa bởi màu bóng đêm che phủ tầm mắt của con người. Thế nhưng, bóng đêm lại làm cho những cuộc chơi của đám trẻ trong làng trở nên rộn ràng hơn. Vì cái im ắng của đêm càng làm cho tiếng cười nói của chúng thêm gần hơn, rõ hơn trên mỗi đoạn đường chúng đi qua. Cũng chính vì bóng đêm, những chú chó giữ nhà càng trở nên hoài nghi hơn về tiếng cười nói của lũ trẻ và sủa ầm ĩ, nhất là khi lũ trẻ tinh nghịch còn ném những viên sỏi nhỏ nhặt được trên đường, dậm chân xuống đất để chọc nó sủa to hơn. Đám trẻ con sẽ không dừng lại nếu như không có tiếng quát của người lớn. Và khi ấy, chúng sẽ ù té chạy và cười sung sướng. Có lần, tôi cũng đã ở trong số đó!
Và có một điều thật đặc biệt… Đêm tối chỉ bình dị thế thôi nhưng nó đã khắc sâu vào tâm khảm của những người con xa quê hương… Có lẽ bởi vì nó còn ẩn chứa một điều thiêng liêng hơn cả.
Đêm ở quê nhà có bóng hình mẹ. Ban ngày, các Vì sao chạy trốn Mặt Trời để “đi ngủ”. Còn ban đêm, Mặt Trời cũng lặn để “nghỉ ngơi” sau một ngày khoe vầng sáng chói lọi của mình trên nhân gian. Đến cả tự nhiên cũng có những phút giây tách rời công việc. Nhưng với mẹ tôi, cứ bảy ngày mỗi khi các Vì tinh tú đã yên giấc, mẹ lại tất bật chạy đua cùng với Mặt Trời với công việc nặng nhọc của một người công nhân. Và bảy ngày kế tiếp, khi Mặt Trời cũng đã thấm mệt, là thời gian mẹ phải chống lại những cơn đói ngủ, thức trắng đêm để làm việc ở nhà máy. Đó là vòng tuần hoàn cho công việc mà mẹ đã làm trong suốt 9 năm qua để trang trải cho cuộc sống gia đình và lo cho hai chị em tôi ăn học. Hình ảnh mẹ đem đến cho tôi sự ấm áp, niềm hạnh phúc nhiều bao nhiêu, thì cũng là bấy nhiêu nỗi lo lắng, đau đớn hiện diện trong tâm can tôi. Chính vì thế, tôi sợ bóng đêm; sợ cái mờ mịt của nó. Tôi sợ nó làm cho những vòng xe đạp của mẹ không vững vàng trên con đường mẹ đi làm. Con đường có những viên sỏi, những ổ gà có khi làm mẹ phải loạng choạng để tránh xa chúng. Tôi sợ nó bủa vây và lấy đi cả giấc ngủ của mẹ.
Đôi vai tôi mỏi mệt nhưng vẫn muốn kiên trì gánh ánh hoàng hôn…
Đôi vai tôi nặng gánh. Một bên, tôi muốn bóng đêm hãy cứ tràn xuống đây để ở quê nhà tôi vẫn có cơ hội được sống với những kí ức tuổi thơ hồn nhiên và đẹp đến thế; để những em bé nhỏ tuổi hơn tôi vẫn có thể cười đùa cùng bạn bè trong những cuộc chơi như thế. Và một bên nặng hơn, tôi muốn gánh ánh Mặt Trời.
Tôi muốn vầng Thái Dương cứ chiếu sáng mãi để cho các Vì tinh tú ngủ quên trên dòng sông Ngân Hà. Như thế, tôi sẽ nguyện chống đỡ mãi ánh hoàng hôn, để cho đêm tối không đến, để giấc ngủ của mẹ được trọn vẹn.
- Gửi từ Lê Thị Loan – leloan@
Mời bạn lắng nghe thì thầm Con là con gái và con mong có mẹ ở bên!
Thì thầm số 320 được thể hiện qua giọng đọc Nabi và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Mời bạn theo dõi fanpage www.facebook.com/yeublogviet và www.facebook.com/yeublogradio để có cơ hội nhận được những phần quà bất ngờ từ Blog Việt – Blog Radio.
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.