Em sẽ ổn thôi anh khi gió về mang nỗi nhớ
2021-12-29 01:35
Tác giả:
Nguyễn Hà
blogradio.vn - Đến hôm nay, nước mắt em vẫn rơi, nhưng không còn rơi vì anh nữa. Nước mắt của quá khứ, của kỷ niệm. Em khóc cho một đoạn tình cảm không trọn vẹn, khóc cho những vết thương lòng đã không còn âm ỉ. Và em biết em và anh, chúng ta đều sẽ có một cuộc sống mới trọn vẹn hơn. Em sẽ ổn thôi và hy vọng anh cũng vậy. Tạm biệt anh, người từng thương.
***
Lần đầu tiên em khóc vì anh, là lúc em nhận lời yêu anh chưa tròn tháng. Anh bảo chúng mình xa nhau quá, cái khoảng cách hơn 500km đã làm em nức nở bật khóc. Lúc ấy em khóc vì tủi thân, chắc có lẽ tất cả chỉ là cảm nắng nhất thời của anh.
Lần thứ 2 em khóc vì anh, là lúc anh quyết định rời xa xóm trọ chúng ta từng gắn bó. Xóm trọ nơi anh và em có duyên gặp gỡ, thân quen rồi cảm mến nhau. Em khóc vì không nỡ xa, khóc vì cảm giác thân thuộc trôi mất, khóc vì sợ anh đi rồi làm sao em biết lúc nào anh đi chơi muộn, anh làm gì, bao giờ anh về. Rồi lấy ai ngồi tầng trên ôm đàn, tay cầm điện thoại nhắn tin hỏi em “Cô em tầng dưới muốn nghe bài gì?”.
Lúc này em mới cảm hết câu nói gần thường, xa thương là vậy.
Lần thứ 3 em khóc vì anh. Ngày sinh nhật, anh bảo đi vui vẻ với bạn bè. Tối muộn anh về gặp em một lát và em biết được, người cũ anh thương tặng áo cho anh.
Hụt hẫng, thất vọng. Hóa ra em chỉ là người thay thế.
Lần thứ 4 em khóc vì anh. Vẫn là khoảng cách, anh bảo xa cách nên chia tay nhưng đã vội vã quên ngay một cô gái cũng cách nhà anh những 400km. Lúc đó mình đã chia tay được 2 tháng. Vô tình chị hàng xóm tâm sự, thấy anh chỉn chu đi hẹn hò. Em đã khóc cạn nước mắt. Rốt cuộc anh chưa từng yêu em.
Lần thứ 5 em khóc, là lúc anh rời Hà Nội để về quê. Bỏ lại tất cả những kỉ niệm. Lúc này chúng ta đã yêu nhau ngót nghét hơn 2 năm. Đến tận bây giờ em vẫn không hiểu, động lực nào để em có thể gạt đi tất cả nhưng thương tổn để có thể tha thứ và cạnh anh lâu đến thế. Một tình yêu ngập trong nước mắt, sự tủi hờn, trách móc và đau khổ.
Là anh dạy em cách yêu bản thân mình, đừng yêu ai đó quá nhiều.
Là anh nhẹ lau nước mắt cho em những lúc em tủi thân. Người ôm em vào lòng bằng vòng tay rộng.
Là người đã khóc buổi chia tay vì thương em đã cố gắng cho tình yêu không trọn vẹn.
Là người mỗi lần mưa sẽ lấy tay kéo vạt áo mưa che chân cho em khỏi ướt.
Là người có thể ngồi hàng giờ ở ghế đá công viên cùng em chỉ vì em không thích chốn đông đúc.
Người vì em mà chấp nhận một tình yêu bình dị, không màu sắc. Người không bao giờ thể hiện tình cảm qua lời nói. Chưa từng khen em xinh, chưa từng hứa hẹn với em bất cứ điều gì nhưng sẵn sàng dẫn em về ra mắt bố mẹ. Là người vẽ ra tương lai bù đắp thiệt thòi cho em những ngày công việc anh gặp vô vàn khó khăn thử thách.
Người mà trước lúc về sẽ ôm em thật chặt. Cái ôm mà em ngỡ rằng, cả đời này sẽ che chở, bảo vệ và yêu thương em đến suốt cuộc đời.
Nhưng rồi, lần thứ n em vẫn khóc vì anh. Là khi em nhận ra những trận cãi vã ngày càng nhiều. Thời gian im lặng của anh càng nhiều. Anh muốn lập gia đình sớm, em lại chưa sẵn sàng. Hay bởi lẽ em đã phải chịu đựng quá nhiều sự im lặng. Để rồi em phân vân, em lo lắng và em chấp nhận buông tay.
Là khi em hoang hoải giữa yêu và được yêu, thương và được thương.
Là khi em khóc thật nhiều mỗi lần nghĩ đến anh, nhớ anh trong vô vọng.
Là lúc em nhận ra tình yêu nó đã quá sâu đậm, là khi em tự trách bản thân mình có phải em đã sai.
6 tháng trôi qua, mọi thứ đã trở về với đúng quỹ đạo vốn có của nó. Thời gian làm xóa mờ đôi nét hình hài ký ức, và khi em nghĩ về anh lòng đã thôi quặn thắt.
Hôm nay, trên con đường ven Hồ Tây hàng ngày em vẫn đi qua, cơn gió phả vào mặt cái lạnh của buổi giao mùa bất chợt làm em nhớ. Em nhớ những tối anh chở em dạo quanh hồ chỉ vì em thích. Em nhớ cảm giác tay anh đan vào tay em. Cái bàn tay to, săn chắc, ấm áp mà em ngỡ cả đời không rời bỏ. Là những ngày tháng mong ngóng đến cuối tuần chỉ để được gặp nhau, chuyện trò, ăn vội bát bún chả rồi lặng lẽ ngắm tối muộn của Hà Nội đêm về. Chúng ta chậm chậm mà bước vào cuộc sống của nhau như thế.
Nhiều người bảo em ngốc vẫn theo đuổi một mối tình mà kết quả chỉ toàn tổn thương và nước mắt. Nhưng cả em và anh đều biết trong những tháng ngày đấy chúng ta cũng đã từng hạnh phúc nhường nào. Khi một cái ôm, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng đều khiến lòng bối rối. Là người mà em thương trên tất thảy, thương những vụn vỡ, những nỗ lực mà anh trải qua cuộc sống gia đình. Thương dáng hình ngỡ mạnh mẽ nhưng lại mang một trái tim yếu đuối, nhiều nỗi lòng. Thương người bình dị cạnh em qua 4 năm thanh xuân, từ những ngày chúng ta còn là những cô cậu sinh viên đến những ngày đầu lập nghiệp. Thương anh đơn giản chỉ vì anh là người em thương.
Là em nói em rời đi, nhưng trái tim em còn ở lại. Là em bảo sẽ quên, nhưng chỉ một khoảnh khắc bất chợt cũng khiến mọi ký ức về anh ùa về.
Là em chấp nhận buông bỏ con người anh để giữ lại một phần ký ức tươi đẹp nhất, vì em biết có cố gắng thêm bao nhiêu lần nữa, tình yêu đấy cũng không thể nào là hai mảnh ghép hoàn hảo.
Em chấp nhận dứt khoát một lần để chấm dứt chuỗi ngày hoang hoải của tình yêu. Để cho em, anh và chúng ta có một cuộc sống khác. Chấm dứt một đoạn tình cảm mà em đã cố gắng kiên trì suốt hơn 4 năm thanh xuân.
Nay gió mùa về, tim đập chậm một nhịp là khi em nhận ra, ở đâu đó tình yêu vẫn còn. Lúc đó em mới hiểu, thời gian không hề mang chúng ta rời đi, nó chỉ dạy chúng ta cách buông bỏ. Em không quên ngày đó yêu anh nhiều như thế nào, thương anh nhiều bao nhiêu, chỉ là đến lúc này em không dám đòi hỏi một kết thúc với quá khứ nữa. Em chỉ đành cất gọn anh vào một góc như một kỉ niệm thật đẹp của thủa đôi mươi.
Đến hôm nay, nước mắt em vẫn rơi, nhưng không còn rơi vì anh nữa. Nước mắt của quá khứ, của kỷ niệm. Em khóc cho một đoạn tình cảm không trọn vẹn, khóc cho những vết thương lòng đã không còn âm ỉ. Và em biết em và anh, chúng ta đều sẽ có một cuộc sống mới trọn vẹn hơn. Em sẽ ổn thôi và hy vọng anh cũng vậy. Tạm biệt anh, người từng thương.
© Nguyễn Hà - blogradio.vn
Xem thêm: Cho em thêm niềm tin để chờ đợi được không anh | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?