Lạc duyên chiều chênh vênh
2017-03-30 01:30
Tác giả:
Hà Nội, chiều tháng ba...
Cái nắng chưa kịp hanh hao đã nhường chỗ cho ảm đạm mây mù, trời đượm một sắc màu cô quạnh. Chiều nay đón gió về, tôi bất chợt thấy lòng chênh vênh chìm trong nhiều miền thương nhớ. Cứ ngỡ đã quên nhưng vẫn ùa về một hình bóng quá đỗi thân thuộc. Chữ duyên tình mỏng manh quá không đủ sức níu giữ hai nửa trái tim, thôi thì lỡ nhịp đập lỡ cả bước đường chung đôi. Chúng ta gặp nhau giữa hơn 7 tỉ người rồi lại vội vàng xa nhau trong tiến trình hạnh phúc. Những đến và đi cứ thế khiến trái tim thổn thức từ bao giờ. Những chiều cô quạnh một mình chỉ mong được chìm sâu trong nỗi nhớ, vấn vương một lần rồi mãi mãi cho vào ngăn khóa kỉ niệm, cất giữ thật sâu và thật lâu để trái tim này không bao giờ còn biết đến cô đơn. Tình yêu làm con người ta hạnh phúc nhưng cũng dễ dàng bóp nghẹt trái tim, chỉ nhớ mong thôi mà cũng đủ cho ta day dứt cả đoạn đường dài.
Đông qua, xuân đến rồi cũng nhanh chóng rời đi, tuổi thanh xuân ngắn ngủi cứ thế hoang hoải trong những cảm xúc không tên. Người đã xa, tình cũng đã dang dở, sao tim này cứ mãi vấn vương. Những ngày nắng không kịp hanh khô những vụn vỡ trong lòng, giờ đây đành chấp nhận giữ nguyên yêu thương để vẹn tròn thương nhớ, giữ mãi khoảnh khắc này để tôi kịp nhớ về những ngày chênh vênh 20. Màu thời gian vô tình, rồi đến một lúc nào đó nó cũng xóa nhòa những thương tổn cứ ngỡ không thể gắn hàn. Chỉ là tuổi trẻ có kịp chờ đợi những nhớ mong kia để không phí hoài thanh xuân của một người con gái.
Cảm ơn những ngày chênh vênh cho tôi nhận ra quãng đường mình đã trải qua gặt hái được những gì. Tôi của ngày ấy đã biết cách buông bỏ những gánh nặng của cuộc sống, thản nhiên giữa những hoang hoải của cuộc đời. Dù hạnh phúc hay khổ đau thì tất cả đều như một giấc mơ đẹp. Không có nỗi buồn thật sự, đơn giản đó là bài học trên hành trình tìm ra chân lí hạnh phúc. Dẫu không biết đoạn đường phải đi bao xa nhưng tôi vẫn nguyện đi hết chiều dài thương nhớ. Để rồi khi nhìn lại, những giọt nước mắt không chỉ rơi vì nỗi buồn chua xót mà hơn hết nó rơi cho những hạnh phúc ngỡ muộn màng. Chênh vênh tuổi 20 cho tôi nhận ra những giá trị của cuộc sống, những mảng màu khác nhau của cuộc đời. Cảm ơn tuổi 20 đã cho tôi biết yêu, biết ghét, biết nhớ thương, biết gìn giữ một cảm xúc vấn vương để gợi về những chiều thương nhớ.
Tôi biết mình đang sống trong những ngày đẹp nhất của tuổi trẻ, tự dặn lòng mình đừng đem nỗi buồn thả vào cô đơn mà hãy cho đi yêu thương để nhận về tiếng lòng chung thủy. Trong thế giới 7 tỉ người ấy sẽ lại có một chữ duyên tìm đến hai nửa trái tim. Chỉ cần đủ niềm tin và mạnh mẽ sống thì hạnh phúc vẫn sẽ luôn mỉm cười.
Hãy sống trọn vẹn cho ngày hôm nay để ngày mai thức dậy, những gì đã qua sẽ là kỉ niệm của một thủa mãi kiếm tìm. Mây trời bay xa, tình người vương vấn mãi, nhờ gió về nơi xa gửi chiều chênh vênh một sáng nắng đong đầy.
© Nguyễn Hà – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba