Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một mối tình chênh vênh giữa Sài Gòn

2016-11-15 01:04

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày tháng 10 Sài Gòn se lạnh, tôi và anh chính thức rời khỏi cuộc đời nhau... Tạm biệt Sài Gòn những ngày hạ đã quen, ngày mưa đã nhớ. Tôi chờ đợi một mùa thu Sài Gòn chút gió heo may xào xạc lá vàng rơi.

***

Sài Gòn à!

Tôi có một tình yêu chênh vênh lắm, một tình yêu chẳng biết gọi tên...

Sài Gòn những ngày giữa tháng 10!

Hôm nay Sài Gòn mưa, nhìn những hạt mưa từ tốn lất phất bay qua khung cửa sổ bên hiên phòng, lòng tôi không khỏi dấy lên một nỗi bâng khuâng khó có thể kìm nén. Như có một thứ âm thanh đang thầm thì tận sâu thẳm cõi lòng khiến tôi dời gót, lê thê bước từng bước nặng trĩu dưới cơn mưa đã trở nên nặng hạt như thác đổ, cơn gió đêm lướt qua như muốn gào thét với tôi, gào một cách điên cuồng, mệt nhọc. Tôi run lên, bất động nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Người người, xe cộ vội vã chen nhau giữa làn phố nước nhưng tôi không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, chỉ thấy lòng mình bị xâm chiếm bởi sự trống trải đến lạ lùng.

Đèn đường cứ chuyển xanh rồi đỏ, tôi không biết mình đã đứng bên cột đèn dưới cơn mưa càng ngày càng dữ dội này đã bao lâu, chỉ biết rằng đôi mắt mãi mông lung nhìn vào khoảng không đó; tìm kiếm một hình bòng quen thuộc xa xôi nhưng dường như lúc này, chẳng hiểu tại sao hình bóng ấy lại trở nên mờ nhạt mặc dù đã khắc sâu. Nước mưa thấm cả vào ô, từ lúc nào làm ướt cả mái tóc mỏng manh của một cô gái bé nhỏ là tôi đang tung bay nhè nhẹ trong mưa gió. Lòng tôi vẫn đang gào thét đấy, thét đến khàn đục rằng Sài Gòn rộng lớn thế này lại chẳng có nơi nào tôi có thể tìm thấy anh, tìm thấy sự yên tịnh vốn có của lòng mình ư?

Có một mối tình chênh vênh giữa Sài Gòn

Anh vì sự dỗi hờn vô cớ của tôi mà giận tôi ư? Anh vì sự vô cớ của tôi nói rằng tôi không hiểu anh, tôi và anh không hiểu nhau ư? Là anh không thương tôi nên mới giận tôi. À, không đâu, anh thương tôi lắm chứ, yêu tôi lắm chứ. Vậy thì tại sao anh chẳng thể nhường nhịn tôi ? Là tôi quan trọng hay lòng tự trọng của anh quan trọng? Những câu hỏi ấy cứ như những áng mây đen vần vũ trong đầu tôi, hành hạ tôi. Ừ thì anh nóng tính lắm nhưng ngày còn cạnh nhau, anh vẫn luôn nhường nhịn tôi đấy thôi. Ngày ấy, những lần không hiểu nhau, gay gắt nhau; anh cũng chẳng chịu thua mà nói cho đến cùng mới thôi, còn tôi tôi luôn lặng im không nói. Rồi đến phút cuối, anh luôn là người xuống nước và dỗ dành tôi.

Lạ lắm Sài Gòn ơi! Tình yêu của tôi và anh không phải là những tin nhắn ngọt ngào mỗi ngày, không phải là sự quyến luyến chẳng nỡ rời xa sau hàng tuần gặp gỡ, không phải là sự xao xuyến, hân hoan khi hai đứa cầm tay nhau rong ruổi khắp các con phố, cũng không phải là sự quan tâm, lo lắng cho nhau mỗi ngày mà là khoảng cách không gian, là nỗi nhớ dai dẳng, là ánh mắt kiên định và là một trái tim bất di bất dịch khó có thể đổi thay.

Tôi và anh. Anh có khoảng trời nhỏ của anh, tôi cũng có khoảng trời nhỏ của riêng mình. Ngay từ lúc bắt đầu, “ khoảng trời riêng” ấy không gắn kết tôi và anh bên nhau mà nó cứ theo sự lớn lên tình yêu của tôi và anh vẽ lên một bức tường ngăn cách lạnh lẽo, vững chãi, lạnh đến nỗi dạy tôi phải học cách vô tâm với rào cản và cố chấp lặng lẽ để yêu anh.

Có một mối tình chênh vênh giữa Sài Gòn

Mấy năm có nhau, ký ức để lại giữa hai trái tim sâu đậm nhưng giả vờ nhạt nhẽo của tôi và anh là không gian yên bình, là cơn gió đêm mang theo hơi sương lạnh giá nhưng ấm áp, là bầu trời đầy sao lung linh không biết rõ tên, là ánh trăng nhàn nhạt dịu êm phản chiếu hai trái tim chênh vênh, là ánh mắt trao nhau chất chứa một thứ chân tình khó diễn tả và là sự im lặng mênh mang đến nhói lòng. Anh và tôi cứ thế êm đềm trải qua ngày tháng cùng nhau, hiếm khi to tiếng cãi vả giận hờn. Ngày ấy, anh thường không gọi tên tôi mà thay vào đó là những tên gọi rất đáng yêu và thân thương. Tôi rất nhớ... Tôi thường lặng im nghe anh nói, nghe anh hỏi, trả lời anh và nhìn anh. Tôi nhớ...nhớ...

“ Em có thương anh không”

“ Điều này có quan trọng không ?”

“ Có chứ”

“ Quan trọng như thế nào”

...

“Em có nhớ anh không ?”

“Chút chút”

“Nhớ em! yêu em! Ngủ ngon nhé”

Tôi thường trả lời anh qua loa, đại khái như vậy đấy. Những lần tôi tỏ ra không vui hay có chút dỗi với anh, anh lúc nào cũng gửi một câu hát: “Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi” trong bài “Trót yêu” của chàng hoàng tử mưa Trung Quân Idol vô cùng đáng yêu để dỗ tôi. Tôi và anh dường như đã mặc định và có sự hiểu nhau dù không bộc lộ nhiều. Chắc anh nghĩ rằng, tôi không thương anh cũng chẳng nhớ nhung anh, với tôi anh chẳng có vị trí nào trong lòng. Nhưng mà...

Sài Gòn ơi !

Có lẽ anh chưa một lần thấu đáo nhìn nhận suy nghĩ và tâm tư của tôi nên mới tự mình một mình suy diễn mọi thứ về tôi.

Có lẽ anh cũng không biết được để yêu anh; tôi dùng cả một trái tim kiên trì, chịu đựng và vô tâm của mình.

Anh hẳn cũng không biết, sự im lặng của tôi là cách duy nhất tôi có thể lựa chọn để không phải làm anh tổn thương, làm chính mình tổn thương; để giữ cho tình cảm của chúng tôi luôn là những ký ức đẹp đẽ vì tôi biết rõ ở vị trí hiện tại tôi không thể nào làm gì khác.

Tôi luôn có nhiều sự lựa chọn cho riêng mình nhưng mà sự lựa chọn đó tôi luôn để lại cho anh, thế nhưng mỗi một lần được quyết tâm lựa chọn anh đều lựa chọn rời xa tôi.

Tôi buồn, buồn đến man mác.

Liệu rằng, những điều đó anh có hiểu được chăng...?”

Có một mối tình chênh vênh giữa Sài Gòn

Thời gian lần lữa trôi qua mang theo một mối tình tưởng chừng như dịu êm đó, tôi càng cảm nhận rõ mồn một cái thứ tình cảm ấy ngày càng lớn dần và vô hình sâu đậm dù cách xa đến thế. Trái tim tôi bỗng nhói đau như có thứ dao găm cắm vào người mà cứ từ từ; từ từ rút ra một cách chậm rãi và tàn nhẫn. Một khoảng trời tình cảm tuổi thanh xuân tôi dành cả cho anh. Tôi như kẻ có đuôi mắt lệch hướng,tôi không nhìn thấy ai quanh mình ngoại trừ anh, không cho ai bất cứ cơ hội ngoại trừ anh và có thể lạnh lùng với tất cả ngoại trừ anh.Tôi cũng như anh, chưa bao giờ hối hận cho tình yêu lặng im này. Bởi với tôi, tình yêu vốn dĩ là chuyện của hai người không phải là sự chiếm hữu hay hưởng thụ cũng chẳng phải là sự đòi hỏi, đáp ứng lẫn nhau mà chỉ cần cảm thấy ở bên cạnh người ấy, ta cảm thấy vui vẻ. Có lẽ bởi thế, từ rất lâu anh chính là tình yêu chân thực của tôi, là lựa chọn hiện tại tôi hết lòng gìn giữ.

Tôi cố gắng đứng vững trên cái rào cản lạnh lẽo ấy để được ở cùng một thế giới với anh, tạo ra khoảng trời riêng của tôi và anh mà không cần phải quá bận tâm đến kết thúc. Nhưng giờ đây, anh đã hình dung làm tôi đau lòng..Tôi vẫn lặng im đọc những lời lẽ quen thuộc của anh. Nhưng lần này thì khác mất rồi, ánh mắt dửng dưng của tôi đã tan biến từ cái lần xa nhau đó. Lúc này đây là ánh mắt cứ đăm đăm vào dòng chữ ấy, lặng im bất động, khóe mắt bỗng cay xè. Tôi cảm nhận thấy rõ trái tim mình đang nhói lên từng cơn. Tôi cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh và tôi nghe lý trí nói với tôi: “Quỳnh ơi không được khóc. Nước mắt vĩnh viễn không được rơi ra, không thể khóc vì anh lần thứ hai mày nhé !”.

Ừ, Tôi không thể khóc. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm yêu anh, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận, thật sự hối hận. Chắc có lẽ vì tôi kiên trì quá nhiều, chịu đựng quá nhiều nên trái tim giờ đây chỉ còn lại là sự chua xót, có chút đau đớn giày vò và sự im lặng hạnh phúc bị tổn thương. Tôi quyết định quay lưng với anh, nhìn lại về phía trước, thoát khỏi thế giới của anh và nhốt lại khoảng trời ký ức của anh và tôi vào nơi sâu kín nhất của lòng mình.

Những ngày tháng 10 Sài Gòn se lạnh, tôi và anh chính thức rời khỏi cuộc đời nhau...

Tạm biệt Sài Gòn những ngày hạ đã quen, ngày mưa đã nhớ. Tôi chờ đợi một mùa thu Sài Gòn chút gió heo may xào xạc lá vàng rơi.

© Quỳnh Ngọc – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?

Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Dòng sông thấu cảm

Dòng sông thấu cảm

Nói vậy thôi chứ ai cũng biết chị hai là điểm tựa của chị, là người có thể thấu hiểu có thể thấu cảm mọi điều nơi chị. Dù là đắng hay ngọt dù là mưa hay nắng thì chị hai vẫn bên cạnh bao năm tháng như dòng sông quê nhà cho chị trút vào hết cõi lòng.

Bạn đón bình minh như thế nào?

Bạn đón bình minh như thế nào?

Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương

Lỡ một nhịp thương

Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

back to top