Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bình yên trong em là...

2017-11-30 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Giá như tôi có thể hiểu em đã chịu đựng những gì, giá như tôi có thể thấy em đang gồng gánh, giá như tôi có thể đủ can đảm đưa em trở về cuộc sống đúng nghĩa của em. Và cả trăm ngàn lần giá như nữa tôi mong ai đó hiểu em cần yêu và được yêu thương.

***

blog radio, Bình yên trong em là...

Em...

Cô gái bé bỏng của tôi lớn lên với tính cách nổi bất, thích bay nhảy, thích rong chơi và luôn làm theo ý muốn của mình. Một cô gái năng động, sôi nổi và có phần bướng bỉnh. Dù có những suy nghĩ còn trẻ con nhưng lại vô cùng trong sáng, chân thành.

Tuổi 18 đến với em cùng những mộng mơ và hi vọng. Tôi từng thấy trong ánh mắt em là nụ cười trong veo vừa chạm ngưỡng trưởng thành. Từng nghe em kể hàng giờ về ước mơ cháy bỏng, về dự định có phần viễn vông nhưng mang đầy niềm tin. Nụ cười của em làm tôi liên tưởng đến tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô gái. Tôi đã từng nghĩ con đường phía trước của em sẽ mang màu sắc của cầu vồng, sẽ đẹp và rất thú vị.

Thế nhưng không, hoàn cảnh đẩy em bước sang một ngã rẽ mới mà không ai nghĩ tới. Từ một cô gái đáng yêu hay cười, giờ đây tôi chỉ thấy ở em là sự xót xa, là những nỗi buồn thầm kín, là khát khao được một lần sống đúng nghĩa, được làm những gì em muốn. Giờ đây em chỉ dám thả trôi suy nghĩ về miền xa xôi, chỉ dám giấu những nông nổi vào sâu thẳm tiềm thức, để những dự định vào ngăn khóa và xót xa mỗi lần thấy bạn bè trang lứa vui đùa.

Em 18 tuổi, đủ tuổi để thể hiện bản thân mình, đủ tuổi để được yêu thương và kết giao bè bạn. Đủ tuổi để nói lên suy nghĩ và ước mong của mình. Em còn cả bầu trời rộng lớn, những dự định chưa thành, những khát khao cháy bỏng vẫn hừng hực cháy. Thế mà tất cả những thứ đó bị bó hẹp trong những khuôn phép không tên. Em chấp nhận hoàn cảnh, chấp nhận chịu đựng để mọi người được vui, em gồng gánh và em bất chợt thấy mình xót xa.

Tôi chẳng còn được thấy em cười mỗi lần gọi điện, chẳng còn nghe em tâm sự những chuyện tình cảm thầm kín, chẳng còn nghe em vu vơ hát những lời ca lạc nhịp không tên. Chẳng còn thấy sắc cầu vồng chói lọi trong em.

Giờ đây em chấp nhận thu mình vào một góc, thu mình trong thế giới của riêng em. Bầu trời kia vẫn xanh màu nhưng lòng em dậy sóng. Tôi nhận ra có một bầu trời u ám quanh em.

blog radio, Bình yên trong em là...

Giá như tôi có thể hiểu em đã chịu đựng những gì, giá như tôi có thể thấy em đang gồng gánh, giá như tôi có thể đủ can đảm đưa em trở về cuộc sống đúng nghĩa của em. Và cả trăm ngàn lần giá như nữa tôi mong ai đó hiểu em cần yêu và được yêu thương.

Thanh xuân ngắn ngủi, đừng trói buộc em trong những lễ giáo khuôn phép mà người lớn đặt ra. Hãy để em đi trên con đường mà em chọn, để em được sai và sửa sai. Đừng bắt em phải sống như một cỗ máy. Ai cũng có một thời nông nổi, nếu yêu thương xin hãy để em được là chính em, đừng bắt em gồng gánh thêm nữa.

Yêu thương chưa bao giờ là sai trái, nhưng yêu thương đúng cách mới là liều thuốc tốt nhất để em và cả những đứa trẻ khác được sống đúng nghĩa vẹn tròn.

“Gửi cô gái nhỏ bé của tôi. Hãy mạnh mẽ kiên cường lên nhé. Hãy sống như cây cỏ ngoài kia, nhỏ bé nhưng kiên cường. Hãy coi tất cả là thử thách là chông gai, bước qua khúc gấp này, em sẽ được là chính em. Tôi tin em, cô gái của tôi nhất định sẽ làm được”.

© Nguyễn Hà – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn

Thích ứng với cô đơn

Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi

Mùa đót chổi

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Gió qua miền kí ức

Gió qua miền kí ức

Tuổi 18 đôi mươi Cùng những ngày vội vã Hôm nay mưa tầm tã Sao em buồn thế em?

back to top