Em giấu muộn phiền sau những hạt mưa
2017-08-31 01:30
Tác giả:

Hà Nội một chiều mưa...
Bước chân em chầm chậm trên con phố nhỏ, thả dòng cảm xúc theo những hạt mưa đầu mùa. Mưa se se lạnh, vô tình chạm vào mảng kí ức nhạt nhòa trong em.
Không biết tự bao giờ em lại thích ngắm mưa đến thế, chỉ biết mỗi lần trời mưa trong tiềm thức của em vẫn vẹn nguyên một bóng hình. Là mưa gợi nhắc kỉ niệm, hay chính kỉ niệm về mưa khiến em nặng lòng nhớ thương. Mưa làm em nhớ rõ nét về anh, về những ngày mưa còn có anh bên cạnh. Kí ức về anh không ồn ào náo nhiệt nhưng trong tiềm thức của em vẫn mang những dư vị ngọt ngào. Mưa tuôn em nhận ra tim mình lắng lại, một chút suy tư thổn thức, chút nhớ chút thương và cả nuối tiếc nghẹn ngào. Dòng người bước vội chạy trốn cơn mưa còn em vẫn lặng lẽ ngắm mưa theo cách riêng của mình.
Có lẽ cuộc sống này được gặp anh đã là hạnh phúc. Anh không phải mẫu người hoàn hảo, không nhẹ nhàng tình cảm, thậm chí đôi lúc hời hợt vô tâm. Thế nhưng anh lại giữ trọn trái tim của em, khiến nó thổn thức không thôi.
Lẽ sống của con người đơn giản lắm, đôi khi chỉ là mong người có được hạnh phúc vẹn tròn, được kề cạnh gần bên cùng chung ước nguyện. Với em, ngỡ rằng tình yêu đơn giản là cùng cho nhau thứ tình cảm chân thành. Vậy mà thời gian qua đi, yêu thương kia nhạt màu bởi hàng ngàn lí do không hẹn trước. Mọi lí do đều thôi thúc em buông tay dù trái tim này vẫn còn day dứt.
Hình thái cảm xúc của con người bị chi phối bởi lý trí, khi bản thân thực sự mỏi mệt trong cuộc đua tình cảm, lý trí thôi thúc em chấp nhận buông tay. Em từ bỏ để giữ đoạn ký ức đẹp nhất về anh, là giữ một bóng hình đã hằn sâu trong tiềm thức. Chia tay là lúc em nhận ra thế giới này vì anh mà thay đổi, thanh xuân này có anh mà trở nên có sắc màu.

Vắng anh, bước chân em mỗi ngày như chậm lại, thỉnh thoảng lại chìm trong trầm mặc nhớ thương. Phải mất bao lâu để quên đi một bóng hình, bao nhiêu nhung nhớ để khô cằn nỗi đau? Xa nhau rồi em chẳng thể đổ lỗi cho hoàn cảnh hay duyên phận, chỉ biết mặc lòng mà nhớ thương. Buông tay nhau mà tim đau nhói, kỉ niệm vẫn còn vẹn nguyên nơi đây mà người thì đi xa mãi. Em biết lấy gì để khỏa lấp nỗi lòng, hàn gắn vết thương.
Ngày có anh là những khoảnh khắc hạnh phúc, dù là nụ cười hay nước mắt thì đều là phút giây đáng trân trọng với em. Để rồi mỗi lần nghĩ lại tim em lại thổn thức nghẹn ngào.
Trả lại anh những yêu thương muộn màng, chỉ xin giữ lại nỗi nhớ về anh, về một người em yêu sâu đậm nhất. Em sẽ thôi không còn nhung nhớ, thôi gợi nhắc bóng hình anh, sẽ chôn chặt hình bóng anh cùng kỷ niệm bên nhau vào quá khứ. Cho em nhớ anh thêm một chút, thả nỗi buồn vào cô đơn để kịp nhờ gió cuốn đi xa mãi. Nhớ một lần thôi rồi gói ghém thật sâu thật lâu để không còn biết đến khổ đau.
Những ngày không anh em vẫn phải hạnh phúc và đoạn đường kia em phải một mình vượt qua. Dù hạnh phúc hay khổ đau em vẫn sẽ mạnh mẽ bước tiếp, chỉ là nơi đó không có anh nữa rồi.
Kí ức của em có anh nhưng tim em sẽ thôi vì anh mà thổn thức, trái tim này giờ đây sẽ đập nhịp yên bình. Có lẽ học cách chấp nhận thực tại sẽ cho em những bài học ý nghĩa trong cuộc đời. Mong rằng trên đường đời xuôi ngược, một ngày nào đó vô tình nhìn thấy nhau, em sẽ mỉm cười thật tươi chào anh như một người cũ, sẽ bước qua nhau mà lòng không còn vương vấn muộn phiền.
Mưa vẫn rơi nặng hạt, tim này yên bình đến lạ kỳ. Khẽ ngước lên vươn tay chạm nhẹ màn mưa: Tạm biệt anh thanh xuân của em.
© Nguyễn Hà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.