Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngoài trời đổ mưa hay mưa rơi trong lòng

2017-08-25 01:35

Tác giả:


Tháng 8, bao giờ trời thôi mưa? Hết tháng dương rồi đến tháng âm. Nó mong da diết một ngày thật nắng và trong veo, nó sẽ bỏ bê công việc làm thêm, tạm gác kế hoạch kiếm tiền đi khám phá thế giới qua một bên, tạm để lại Hà Nội với những nỗi cô đơn không lý do… nó sẽ bắt xe về nhà và chờ cơn bão đi qua hiên nhà…

***

 Ngoài trời đổ mưa hay mưa rơi trong lòng

- Hà Nội mưa. Mưa trắng trời trắng đất. Mưa ngập đường ngập phố. Cả tháng nay mưa cứ day dứt mãi không thôi. Bão này đi qua, bão khác tràn về. Tháng 7 của nó đã qua từ lúc nào, vậy mà, mưa vẫn rơi và rơi hoài trên phố…

- Người ta nói mưa thường mang đến nỗi buồn, có lẽ là đúng, rất ít người thấy mưa mà lại vui, mưa ẩm ướt làm tâm trạng trùng xuống và bất chợt nhớ về điều gì đó quen thuộc. Nhưng mỗi khi mưa, đầu óc như tỉnh táo và nghĩ được nhiều thứ hơn nhất là trong đêm tối, khoảnh khắc ấy thật kì diệu.

- Sẽ chọn một bức hình ngày nắng để trưng giữa ngày mưa, vì em mong, sau cơn mưa trời sẽ sáng. Dù niềm vui vốn ngắn, nỗi buồn lại sâu, và có lẽ, rất lâu rất lâu nữa, những ánh nắng ấm áp mới lại về, sưởi ấm những ngày mưa…

- Mưa xám trời những ngày Hà Nội nổi bão. Ào ạt rơi trên ngói, mưa lạc xuống mái hiên rồi vỡ òa thành đám bụi trắng xóa, đậu hững hờ trên những cánh hoa tim tím mỏng manh ai đó vô tình để quên bên cửa sổ. Bản nhạc không lời nhè nhẹ cất lên từ khung cửa ngôi nhà đối diện vang suốt chiều mưa như thể chỉ dừng lại một chút thôi, cơn mưa ấy, cái hanh hao lạnh ấy, cả những cánh hoa tím mỏng trong veo ấy sẽ ngay lập tức tan biến đi như chưa từng tồn tại…

- Mưa trên đầu, mưa dưới đường, mưa trong lòng. Xối xả. Từ trước đến giờ nó không hề bận tâm đến chuyện nó đang ở đâu, chỉ cần thấy mưa bão là thích lắm. Ở Hà Nội cũng có cái hay của mưa bão Hà Nội. Hồ Gươm vẫn trầm và lắng ngay cả khi cơn bão đi qua. Cầu Long Biên vẫn khoác chiếc áo màu xưa cũ ấy trong mưa trong gió.

 Ngoài trời đổ mưa hay mưa rơi trong lòng

- Mưa... Dòng người, dòng xe cộ, vẫn mặc mưa bão mà thong dong trên phố. Gió vẫn nhạt nhòa tạt qua tai, táp vào cửa kính ô tô. Chỉ có điều, không gian và cả những cảm xúc không còn giống như ngày nó còn nhỏ nữa.

- Quán cà phê bên bờ sông một ngày mưa ướt, ai cũng hiền từ ngồi nhìn mưa vô định. Em bảo giá mà người ta hiểu em hơn, sẽ thấy em đáng yêu gấp nhiều lần cô gái mà người ta đang chung bước.

- Những ngày mưa rả rích - phố phường ướt sũng, lòng người hanh hao. Em lao mình ra giữa màn mưa trắng xóa, vì biết dù chỉ dừng lại một chút thôi, em sẽ chết ngập trong đám đầm lầy của cảm xúc - thứ cảm xúc hoang hoải, trống rỗng như chính màn mưa xám lạnh đến gai người. Một tay bấm, một tay vội vã che mưa, em ôm máy ảnh chạy lên phía trước dòng người hối hả.

- Tháng 8, bao giờ trời thôi mưa? Hết tháng dương rồi đến tháng âm. Nó mong da diết một ngày thật nắng và trong veo, nó sẽ bỏ bê công việc làm thêm, tạm gác kế hoạch kiếm tiền đi khám phá thế giới qua một bên, tạm để lại Hà Nội với những nỗi cô đơn không lý do… nó sẽ bắt xe về nhà và chờ cơn bão đi qua hiên nhà…

Theo stthay.net

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Muốn gặp anh

Muốn gặp anh

Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin

Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

back to top