Em từng ước cơn mưa ấy kéo dài để mình bên nhau mãi
2017-06-20 01:25
Tác giả:
Tháng năm trời ngả màu vàng rực khắp các con đường và con đường nào cũng tràn ngập sắc tím bằng lăng sắc đỏ hoa phượng. Chiều nay đi ngang qua con đường chợt bâng khuâng nhìn chùm hoàng yến đầu mùa cái màu vàng vương giả chúng tôi cùng nhau ngây ngất một thời. Các tháng trong năm cũng có màu đó chứ nhưng chúng tôi lại cứ định sẵn trong đầu rằng tháng năm chỉ có màu vàng.
Năm nay trời đổ mưa nhiều mới đầu mùa hạ mà mưa đã hối hả ùa về, người ta bảo tháng sáu mưa nhiều vậy mà sao giờ đây mới tháng năm thôi mà mưa kéo tới cái thành phố này sớm vậy, anh ở đâu có hay em đang khóc một mình. Đã bao tháng năm đi qua là bấy nhiêu tháng năm em cũng lặng lẽ đợi anh. Anh có nhớ về em hàng ngày như em đã từng nghĩ?
Một sớm mai đi về trên con ngõ đó, em lặng lẽ đợi chờ rằng có khi nào anh đứng đó đợi em hay một buổi cuối tuần nào đó em khi em tan học có anh đứng đợi cổng để trước mặt bạn bè em hạnh phúc ngất ngây. Người ta nói chúng mình thật đẹp đôi, tình mình thật mãnh liệt. Xa nhau nhưng có cuối tuần nào không mong ở bên nhau. Cái thời sinh viên hoa lửa, em phải gọi như vậy lúc đó sao chân em đâu biết mệt mỏi cứ tan học lại hối hả xuống thăm anh. Lại đợi lại chờ lại mong ngóng. Nhưng anh à ngày đó có bao giờ tháng năm mưa nhiều như bây giờ đâu anh?
Năm nay chúng ta xa nhau rồi trời đất trở xanh xao, anh còn nhớ ngày mưa ấy chứ, trên ngọn đồi kia dưới gốc keo già vững trãi mình tay nắm tay trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Em ngả đầu vào vai anh dịu dàng khe khẽ, anh mỉm cười ấm áp nhìn em. Lúc đó em ước cơn mưa chiều mưa mãi đừng tạnh để cho đôi mình được bên nhau dài hơn dài hơn chút nữa…
Cơn mưa chiều làm em tan nỗi nhớ, những giọt mưa tí tách va vào mặt làm em bừng tỉnh, lúc này em đã ở đây rồi, em đã tồn tại ở giữa lòng thành phố mơ ước từ những thuở còn yêu anh. Nhưng cơn mưa chiều nay dữ dội quá, gió mạnh như muốn thổi tan thân hình mảnh dẻ của em. Anh bây giờ cũng khác anh đã không còn bên em như ngày xưa anh nói sẽ mãi yêu mình em và không bao giờ rời xa. Câu nói này giờ ai nói em cũng không dám tin, bởi một lần em biết tình yêu không phải điều bất biến. Chúng ta đã xa nhau xa thật rồi anh à, không biết có khi nào dưới chiều mưa tầm tã đất trời trắng trong anh long lanh ánh mắt nhìn về phương em nghĩ về những ngày đã qua nhớ về ánh mắt em trong những ngày vắng anh buồn sâu thẳm.
Không còn em bên cạnh, chắc đã có người thay thế vị trí em trong tim anh. Còn em chiều chiều vẫn nhìn mưa đổ vẫn một mình mỗi tối vẫn lang thang. Nửa đêm vẫn tỉnh giấc thở dài ngỡ như anh vẫn còn ở bên. Nhưng hôm sau tỉnh dậy em chỉ thấy mắt ướt mi cay vì không còn ai hết ngoài em với riêng em trong căn phòng bé nhỏ. Em đã thử rời xa thành phố với một công việc mới với một sự trải nghiệm mới nhưng rồi lại trở về khi đó em biết rằng không thể xa nó được vậy mà lần trở về em vẫn một mình em, vẫn nông nổi dại khờ tin vào duyên phận. Yêu và bỏ tất cả để yêu. Tại sao em lại cố chấp như vậy, cảm giác khi bên em là gì, tình yêu hay sự rung động nhất thời nơi anh. Anh chủ động tới bên em rồi sau tất cả ngần ấy năm trôi qua anh lại rời xa em. Lần này em im lặng vì em biết được sự cố chấp nơi anh.
Mưa những giọt mưa tí tách ngân dài bên hiên, mỗi tối lên giảng đường học về em đều hình dung ra nơi con ngõ có anh chờ. Tối tối thành phố vẫn mưa, đèn đường hiu hắt nhạt nhòa trong mưa. Nhìn mấy cô cậu sinh viên đèo nhau trên chiếu xe đạp, nữ cầm ô, nam cong lưng đạp vội mà em thấy thèm thấy tiếc. Ngày sinh viên mỗi đứa một nơi công việc học tập hối hả theo guồng quay của nó làm chúng mình cách trở, giá ngày ấy chúng mình cũng một lần đèo nhau như vậy dưới trời mưa thay vì đứng lại trú mưa dưới gốc keo già ngốc nghếch thì chắc có lẽ bây giờ chúng ta mãi còn nhau.
Mưa là buồn là em lại nghe “Kiss the rain”, là đêm đêm lại nghe chị Lệ Quyên hát “Mưa nửa đêm”, chính nhờ anh mà em được biết chị Quyên và ngày càng yêu thương dòng nhạc của chị. Nhưng nghe mãi nghe hoài vẫn chỉ một mình em… Chiều nay em lại bật radio lại nghe hoài một bài hát, lại nhớ về một bóng hình thuở xa xăm những ngày tháng năm đầy kỷ niệm.
© Kim Dung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.