Em nhớ anh hết hôm nay nữa thôi
2021-02-07 01:30
Tác giả:
Lê Huy Thuận
blogradio.vn - Anh à. Thôi thì, đoạn đường xưa kia em cất lại, em cũng cho phép mình nhớ anh hết hôm nay nữa thôi. Ngày mai, chúng ta hãy cùng nhau sống một cuộc đời mới, yêu một người mới và hãy thật hạnh phúc.
***
Kết thúc của một cuộc tình là sự cô đơn, em không những đánh mất người mình yêu mà còn chịu cảnh lẻ loi giữa thị thành xô bồ này chẳng ai thấu, chẳng ai hay, chẳng có ai để giãi bày.
Có lẽ em đã quen với cuộc sống một mình, sáng thức dậy vươn vai nhìn qua ô cửa sổ, hít hà cái trong lành của sớm bình minh, chuẩn bị một bữa sáng thật tươm tất.
Em bắt đầu một ngày làm việc đầy năng lượng với đống công việc chất chồng, tối về em thư giãn với việc ngắm nhìn những chậu hoa tươi, đọc những trang sách đã ố vàng, thả mình du dương cùng những bản tình ca. Những âm thanh hỗn tạp của phố xá mà thấy lòng mình nhẹ tênh, chẳng chút vướng bận.
Biết là cuộc sống hiện tại của em đang rất ổn, cũng nhiều niềm vui, tiếng cười, em đã tìm cho mình những người bạn mới, cùng họ ăn uống, cùng đi du lịch nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, trở về căn phòng lạnh ngắt, lặng thinh, trống trải lòng em lại bồn chồn, tim em lại đau đáu.
Em lại yếu đuối không đứng vững được với cảnh tượng trước mặt mà dựa đầu vào cửa, ôm gối mà khóc. Tiếng khóc em như một thanh âm nhỏ bé giữa bản hòa tấu của cuộc sống muôn màu vì thế mà anh chẳng nghe thấy, chẳng một ai cảm được mà đến dỗ dành, an ủi em.
Nhưng anh biết không, chỉ qua đêm nay thôi, ngày mai thức giấc em sẽ lột bỏ bộ dạng yếu đuối mà trở về với chính em của những ngày nắng mới, đầy sức sống và tinh khôi.
Hà cớ sao, đã ba năm từ ngày chúng ta xa cách em chẳng thể quên được bóng hình anh. Cuộc sống cuốn em vào guồng quay của nó, công việc, bạn bè, gia đình,... những mối quan hệ này khiến em quay cuồng chẳng còn thời gian bận tâm tới những thứ khác.
Có những giây phút em chợt yếu lòng em lại mong ngóng trong vô vọng một người con trai sẽ đến bên ôm em vào lòng. Người đó sẽ vỗ về, chăm lo cho em. Vì em của hiện tại chẳng còn anh nữa, chỉ còn lại những xúc cảm, hương vị của một mối tình đã lỡ.
Em chẳng thể tưởng tượng nổi, nếu một mai chúng ta có gặp nhau trên đường đời. Em sẽ đứng lại, nhìn thật sâu vào ánh mắt anh, nở một nụ cười tươi, cùng đến quán cà phê ở góc phố.
Anh vẫn yêu đen đá không đường còn em là bạc xỉu ngọt ngào, chúng ta cùng nhau hàn huyên về những tháng ngày xưa cũ, về những yêu thương đong đầy chúng ta đã từng say đắm hay em sẽ cố ý né tránh ánh mắt anh, sẽ cúi mặt bước thật nhanh qua đời nhau một lần nữa.
Tại sao vậy anh? Tại sao anh lại bước vào cuộc đời em, cho em cảm giác được rung động với một người, cảm giác được yêu thương để rồi anh rời đi bỏ lại em bơ vơ, lạc lõng giữa đời vô thường thật đáng thương?
Em chẳng hờn trách anh đâu vì em biết không điều gì là mãi mãi cả. Lời hứa nào cũng sẽ bị gió thổi bay nhưng vì sao chúng ta đang ở những tháng ngày nồng nhiệt nhất, giữa lúc em tin vào anh, tin vào tình yêu nhất anh lại chọn cách chia tay. Vì anh đã hết yêu em hay vì đã có người con gái khác cho anh cảm giác yên bình hơn bên em?
“Chàng trai ấy đi rồi, tình yêu ấy xa rồi, ngàn hoa lá rụng rời,
Cô gái ấy ở lại, tình yêu ấy mãi đong đầy, dù mây gió ngang trời”.
Ngày ấy yêu nhau, em yêu những cơn mưa, tất cả chúng trong mắt em đều đẹp đến mê hồn vì mỗi lần trời đổ mưa em lại được rúc vào lòng anh, ngắm nhìn những giọt mưa bên hiên nhà, được nghe anh du dương những bản tình ca êm ái, giây phút sao quá đỗi đẹp đẽ và bình yên.
Thế nhưng, khi đã xa nhau rồi, cơn mưa chẳng còn đẹp nữa. Mỗi khi trời tối đen cơn mưa kéo đến lòng em lại u ám, mờ mịt như chính cảnh sắc ngoài kia vậy. “Em ăn đi cho mau khỏe”, “Em nhớ uống thuốc anh để ở trên bàn nhé” những câu động viên ân cần, dịu dàng của anh giờ đâu rồi, anh giờ nơi đâu. Cơn mưa kia làm em cảm lạnh, em phải tự chăm lo cho bản thân mình thôi.
Một cuộc sống không anh, em đã quen với nó rồi. Chỉ là đôi phút em mềm lòng, chỉ là em nhung nhớ về những gì đã qua, chỉ là em còn băn khoăn về điều gì đó chưa làm được. Và chỉ là cơn mưa kia cứ rơi làm em nhớ anh đến. Vì còn nhớ là còn yêu, còn nhớ là còn thương.
Trời đã cho chúng ta chữ “duyên” nhưng ta chẳng thể cùng nhau làm tròn chữ “phận”. Tiếc cho một cuộc tình tưởng như sẽ gắn bó trọn đời nhưng đành tuột mất, tiếc cho thanh xuân ngắn ngủi nhưng nhiều tổn thương.
Anh à. Thôi thì, đoạn đường xưa kia em cất lại, em cũng cho phép mình nhớ anh hết hôm nay nữa thôi. Ngày mai, chúng ta hãy cùng nhau sống một cuộc đời mới, yêu một người mới và hãy thật hạnh phúc.
© Lê Huy Thuận - blogradio.vn
Xem thêm: Em có muốn quên điều gì không?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?