Em sẽ bước về nơi hạnh phúc
2021-01-12 01:30
Tác giả:
TUYẾT HẠ
blogradio.vn - Hôm nay anh làm chú rể, em làm phù dâu. Nút thắt trong lòng em cuối cùng cũng gỡ ra được. Hôm nay em đến không còn mang trong lòng những phiền muộn của ngày xưa, cũng không mong một ai trong chúng ta đau đớn khi nhìn lại. Mùa bằng lăng đã đi qua, và em sẽ bước về hạnh phúc.
***
Dưới cái nắng, em chậm bước. Nhưng lòng nhẹ nhõm biết bao, như mối tơ vò em đã tìm được nút thắt. Cảm ơn anh - người đã không chọn em.
Con đường thân quen này, hai bên là dãy hoa bằng lăng tím, vào mỗi mùa hoa bằng lăng nở rộ, anh đều ngắt tặng em. Anh sẽ cài lên mái tóc tơ mềm thì thầm “Em đẹp như màu hoa bằng lăng này vậy”.
Khoảnh khắc ấy hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào làm em lầm tưởng tới màu tím thủy chung anh dành cho em, mà không nhận ra hàm ý anh muốn nhắn nhủ “Em luôn chung tình như màu tím”. Hôm nay, anh làm chú rể, phù dâu lại là em.
Người con gái trong tay anh đang cười rạng rỡ. Còn em, người con gái yêu anh vô điều kiện, thương anh hết lòng, anh lại chọn làm phù dâu cho anh. Anh thật biết cách làm em đau lòng.
Ngày ấy em vừa xa giảng đường sinh viên, muốn tìm một công việc phù hợp và em chọn gói ghém đến đây. Phố huyện không sầm uất, mà êm đềm như điệp khúc tình yêu. Khác với mọi ngày tan làm, trời hôm ấy đổ mưa, lại đang mùa bằng lăng nở rộ, không nghĩ nhiều, em cầm ô đi dưới mưa. Những cơn gió thổi mạnh, cuốn bay ô đi, em còn đang lúng túng dưới mưa, thì anh xuất hiện. Thật kịp lúc, giọng nói trầm ấm.
“Chào em”.
“Đi cùng nhau đoạn đường nhé”.
Đi trong ô anh, chúng ta cùng sải bước dưới mưa, dưới màu tím em thích. Chúng ta dừng lại cùng tách cà phê nóng ở quán có tên “Tình si”.
Anh hơn tuổi em, anh ấm áp. Tình trường của anh khiến các anh, chị ngăn em không nên tiến tới vậy mà em vẫn không ngăn nổi lý trí của mình. Chỉ cần một tách cà phê sữa nóng vào mỗi sáng mùa đông, một ly ca cao cho đêm tan làm muộn, một ly trà đào khi mùa sang hạ...Anh luôn xuất hiện đúng lúc, đúng thời điểm, và cứ thế nhẹ nhàng chiếm lấy tim em.
Trời sang mùa, tan làm em co ro trong cái lạnh, anh nhẹ nhàng khoác áo ấm lên đôi vai gầy, thì thầm a nói “quà cho em”. Em chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào nhưng rồi chợt vỡ òa sau khi tình cờ nghe các anh nói chuyện, em biết chiếc áo ấy dành cho một cô gái khác, cô ấy không nhận, nên anh mới mang cho em, với câu nói chốt “Đỡ phí”.
Em buồn lắm. Tình yêu anh dành cho em là vui đùa nhưng em lại vô cùng trân quý. Chiếc áo anh tặng em, em đâu dám mặc, chỉ để dành cho những dịp đặc biệt. Em có thêu bên trong ngày anh tặng em, kèm theo dòng chữ “bằng lăng”.
Em bình tĩnh, nhẹ nhàng nhắn lời chia tay anh, anh im lặng. Cứ thế một ngày, rồi hai ngày. Em cố gắng cân bằng cảm xúc, vậy mà khi nhìn anh tiều tụy chạy đến bên em, em lại yếu lòng mà quên đi, em còn tự thanh minh là anh đang đùa với bạn.
Em ngốc thật. Những lúc ấy em lại quên mất mình từng buồn, em lại lẽo đẽo theo anh. Hộp quà anh tặng em là dây chuyền hình chiếc khóa, anh nói muốn khóa trái tim em.
Những ngày sau đấy, em luôn chọn áo hình cổ tim, hay áo trễ vai, để ngầm khoe sự đóng dấu. Niềm vui ấy cũng không đầy gang, khi em cầm điện thoại anh, anh chụp cùng cô bạn gái, cô ấy cũng đeo dây chuyền hình khóa anh tặng.
Tim anh làm bằng gì, sao nhiều vách ngăn đến thế. Em lúc này mới có thể quyết tâm xa anh. Mùa bằng lăng tím, anh hay mang đàn guitar cùng em dạo bước, anh đàn những ca khúc của Trịnh.
“Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên”.
Hôm nay anh làm chú rể, em làm phù dâu. Nút thắt trong lòng em cuối cùng cũng gỡ ra được. Hôm nay em đến không còn mang trong lòng những phiền muộn của ngày xưa, cũng không mong một ai trong chúng ta đau đớn khi nhìn lại. Mùa bằng lăng đã đi qua, và em sẽ bước về hạnh phúc.
© TUYẾT HẠ - blogradio.vn
Xem thêm: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt | Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?