Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta cũng đã từng hết lòng cho đến khi dừng lại mà không hối tiếc

2020-10-15 01:30

Tác giả: Lê Kỳ Diên Vỹ


blogradio.vn - Dù cho đã có lúc bạn đặt dấu chấm hỏi về tình cảm của mình với một người, nhưng ai mà có thể sắt đá trước sự chân thành và ấm áp của một người cơ chứ. Và dù đó là ai, chúng ta cũng đã từng trân trọng hết lòng cho đến khi dừng lại mà không hối tiếc.

***

Người đầu tiên Trà yêu là một người nam, người thứ hai Trà yêu lại là một người nữ. Những kỉ niệm về mối tình đã qua lại ùa về trong tâm thức cô gái trẻ.

Trà gặp chị sau ba tháng chia tay mối tình đầu – mối tình đẹp và lãng mạn như phim, cứ ngỡ sẽ kết thúc bằng một cái đám cưới, Trà vẫn nhớ như in câu nói của bạn ấy “Anh đã nói với mẹ sau này nhất định sẽ cưới em làm vợ” khi hai đứa còn học lớp 12, nhưng rồi có mấy ai đến được với mối tình đầu của mình. 

Sau những tháng ngày dằn vặt, Trà quyết định dọn đến một nơi ở mới để quên đi mối tình kéo dài suốt 3 năm tuổi học trò của mình, bắt đầu lại cuộc sống mới.

Trà vẫn nhớ cái hôm định mệnh ấy, Trà và nhỏ bạn thân tên Hân dọn đến một căn phòng mới ở kí túc xá. 

Lúc ấy cả hai là sinh viên năm hai, khi mới dọn vào chỉ có hai đứa trong căn phòng sáu người, nhỏ bạn thân buồn vì chia tay bạn trai nên cả hai quyết định đạp xe đạp chạy đến siêu thị để mua hai chai rượu cùng một ít đồ để nhâm nhi tâm sự cho đỡ buồn, không ngờ cả hai uống say bí tỉ tới mức không còn xác định được phương hướng. 

Bỗng dưng có tiếng gõ cửa “Cạch, cạch, cạch...”, hai đứa vô cùng hoảng hốt, Trà lấy hết bình tĩnh để ra mở cửa, chẳng còn nhìn rõ mặt ai. Trà xấu hổ leo nhanh lên giường, bật tí nhạc và trùm mền lại ngủ một giấc đến sáng. Tất nhiên, sáng hôm sau sẽ có những mảnh giấy cực dễ thương nhưng nội dung chẳng hề dễ chịu tí nào, để nhắc nhở về chuyện đêm qua, không khí của căn phòng nhỏ bé trở nên ngột ngạt đến lạ thường.

Trà luôn cố gắng tránh mặt chị vì cảm thấy xấu hổ. Một hôm chị bắt chuyện “Em tên gì?”,”Em học ngành gì?”, “Quê em ở đâu”, Trà mới cảm thấy không khí dịu đi phần nào.

co_gai_2

Trà thấy một người con gái theo phong cách tomboy rất ấn tượng, chị tâm sự “Tất cả mọi người điều sợ chị, sợ vẻ ngoài của chị, sợ ánh mắt sắt đá của chị, nhưng em thì không”. 

Lúc nói chuyện Trà cảm thấy hai người rất gần gũi, như có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết tình cảm giữa hai người. Những cuộc trò chuyện, những cử chỉ quan tâm cứ thế nhiều hơn.

Một hôm, Trà và chị đi chơi cùng nhau, bất giác nhớ về mối tình đầu của mình Trà hỏi “Em có thể ôm chị được không?”, chị khẽ gật đầu. Trà khẽ ôm chị ấy và nhìn ngắm xe cộ, đèn đường, trong đầu chẳng có một suy nghĩ gì cả. Được ở cùng chị, Trà cảm thấy rất vui, cảm thấy cuộc sống này chẳng có chút lo âu. 

Những ngày sau đó, họ cùng nhau đi học, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau tâm sự. Chị nhắc nhở Trà đừng thức khuya, nhớ ăn uống đầy đủ, chở Trà đi dạo những lúc Trà buồn, khi đi cùng Trà chị ấy luôn đi phía ngoài sợ lỡ có ai đó va chạm trúng Trà. 

Cuộc sống đôi khi chỉ cần những hành động giản dị như vậy thôi. Từ lúc nào trái tim Trà bắt đầu rung động trước sự ngọt ngào, ấm áp của chị. “Nhưng chị là con gái” – Trà băng khoăn, nhưng rồi lại thôi. 

Buổi sáng tinh mơ, nhìn ngắm giọt sương trong veo khẽ lấp lánh dưới ánh nắng len lỏi qua từng tán cây, bất giác nhìn những chú chim hót Trà thầm nghĩ “Mình có tình cảm với chị sao?” Nhưng rồi nhìn thấy chị, sự ân cần và quan tâm đó, Trà không còn quan tâm nữa. Chỉ biết yêu là yêu. 

Những đêm một mình thơ thẩn dưới ánh đèn đường vàng mơ hồ, làn gió mát phất phơ mái tóc uốn nhẹ, dáng người nhỏ nhắn trên con đường vắng tênh lại loáng thoáng trong đầu Trà “Mình có tình cảm với chị thật sao?”. Nhưng rồi trước giọng nói ấm áp và hành động yêu thương ấy Trà cũng chẳng bận lòng nữa, chỉ biết bên cạnh là bên cạnh. 

co_don6_(1)

Cảm xúc đôi khi thật khó lý giải và rồi chúng ta chỉ biết, chúng ta không hiểu, không muốn hiểu và rồi cũng không cần thiết phải hiểu. 

Trà và chị đến với nhau trước sự ngỡ ngàng của các bạn cùng phòng. Nhưng mối duyên giữa họ chỉ kéo dài được hơn một năm vì “Duyên của chúng ta vốn dĩ chỉ kéo dài được một năm, chị là người không có quyền được hạnh phúc, chị đã làm mọi thứ để được ở cạnh em đến bây giờ, chị đã làm xong sứ mệnh của chị đối với em, cũng đã đến lúc em nên đi, chị sẽ không níu giữ em”. Một lời lý giải không rõ ràng, để kết thúc. 

Dù cho đã có lúc bạn đặt dấu chấm hỏi về tình cảm của mình với một người, nhưng ai mà có thể sắt đá trước sự chân thành và ấm áp của một người cơ chứ. Và dù đó là ai, chúng ta cũng đã từng trân trọng hết lòng cho đến khi dừng lại mà không hối tiếc.

© Lê Kỳ Diên Vỹ - blogradio.vn

Xem thêm: Thứ gọi là duyên phận cũng chỉ là món nợ phải trả cho người

Lê Kỳ Diên Vỹ

"Hành trình của dòng sông là tìm về với biển cả, hành trình của con người là tìm về với chính mình"- TTN

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top