Tuổi 30 của mỗi người đâu chỉ sống cho riêng mình nữa
2020-08-25 01:28
Tác giả: TUYẾT HẠ
blogradio.vn - Bây giờ thì tôi 30, nhớ lại những lời anh đã từng nói với mình. Tôi mới hiểu tuổi 30 của mỗi người đâu chỉ sống cho riêng mình nữa. Và có lẽ năm ấy anh chọn lựa một con đường không có tôi, chỉ có sự nghiệp và những điều bố mẹ anh mong đợi. Tôi đã từng giận nhưng bây giờ thì không. Tôi đã từng rất đau lòng nhưng bây giờ chỉ muốn cảm ơn anh vì đã đến.
***
Không còn nhiệt huyết tuổi 20, không có sự trưởng thành của tuổi 40. 30 tuổi có lẽ là mốc chông chênh nhất cuộc đời. Ai trong chúng ta cũng sợ già, sợ những quy luật ngầm đặt ra từ cuộc sống, khi 20 tuổi bạn nói cười không đắn đo, không để ý nhiều đến người đối diện, lại chẳng sợ ai đó mất lòng.
Khi 25 có lẽ sẽ thêm khôn ngoan với đời, chính cái ấy lại làm chúng ta nghĩ ta đủ khôn ngoan mà đâu biết dễ rơi vào thất bại. Nhưng có lẽ phải đến khi 30 tuổi như tôi lúc này mới thật sự là bế tắc, thời khắc này hẳn là chấm dứt thanh xuân.
Tôi những tháng ngày vừa bước sang tuổi 30 chông chênh như con đò ngược sóng, trong lòng bão tố luôn nổi lên.
Trời sang thu, tôi dừng lại ở quán cà phê xưa cũ với thanh gỗ dài bên trên là dòng chữ “Đường lên hạnh phúc rộng thênh thang”. Chủ quán hẳn đã qua tuổi tôi chăng, quả là hạnh phúc thì rộng bao la mà vòng tay mình lại quá nhỏ bé. Tôi chọn một góc ngồi, gọi một tách cà phê không đường. Trong quán lúc này mỗi người đều im lặng như có tâm sự riêng, mấy bạn phục vụ nở nụ cười trên môi nhẹ nhàng. Nhạc trong quán vừa đủ nghe:
“Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm gió heo mây”.
Ngân nga theo giai điệu, miệng nở nụ cười, tôi có chút giật mình vì lâu tôi không cười, nếu có gì để cười thì thường là cười nhếch mép vì đằng sau câu chuyện buồn cười ấy là cười cho qua thôi.
Sau bao ngày nắng hôm nay trời đổ cơn mưa, mưa làm tôi nhớ đến anh tình yêu đầu đời của tôi.
Hồi ấy tôi và cô bạn thân cùng nhau lên thành phố học, xa nhà cái gì cũng lạ lẫm lúc ấy thành phố thì lộng lẫy mà hai đứa chân ướt chân ráo rời quê. Từ chỗ bọn tôi học lên trung tâm thành phố 14km, bắt một chuyến xe buýt là tới. Hôm ấy hai đứa cùng nhau bắt xe lên phố, tới nơi hai đứa đi bên dọc bên vỉa hè, luyên thuyên đủ chuyện, còn nói rằng là khi nào làm ra tiền sẽ mua con gấu ôm to kia, đứa còn lại khúc khích cười chỉ ước sẽ ăn cốc kem to trên bảng hiệu sáng đèn phía trên kia.
Lần đó có hai đưa con gái ngơ ngác giữa thành phố đông người mùa mưa mà sợ vô cùng, mưa mỗi lúc nặng hạt, hai đứa lạnh co ro đứng vào bến chờ xe buýt. Lúc ấy sinh viên từ quê lên chưa xa gia đình, không biết phải làm gì, trong túi cũng chỉ có mười mấy nghìn. Cơn mưa kèm theo gió, sấm, chớp nên chẳng đủ can đảm mà đi, đứng khép vào mái che quảng cáo của một cửa hàng, lúc lúc đó chỉ ước có một người tốt bụng chở về. Và anh xuất hiện.
Không biết tại sao lúc đó hai đứa tin rằng chắc người xa lạ này là người tốt và nếu không xin giúp đỡ sẽ chẳng còn ông bụt nào nữa nên tôi đành đánh liều.
“Chào anh”.
Anh ngước mắt nhìn chúng tôi “ Sao hai đưa đứng đây”.
Bạn tôi khóc rồi tôi khóc theo như kiểu bị uất ức bấy lâu có một ai đó quan tâm đến mình vậy. Hai đứa tôi không trả lời, cứ thế khóc rất to và càng khóc thì anh càng cuống. Lúc đó anh đã hỏi nhà chúng tôi ở đâu anh chỉ cho đường về. Hôm đó anh đã đứng chờ cả hai chúng tôi lên được xe mới trở về nhà. Và tình yêu cũng bắt đầu từ đó.
Tình yêu đầu đời của tôi như bức tranh đẹp. Anh khi ấy là giáo viên lên học tại chức. Anh chỉ học những ngày cuối tuần, trường anh học còn cách tôi 7km. Năm đó anh 29 tuổi còn tôi 18.
Mỗi khi gặp tôi, anh thường mang theo cây đàn ghi ta, anh đàn nhưng không bao giờ thấy anh hát. Mỗi khi tôi hỏi, anh chỉ lấy tay xoa đầu tôi mà không nói lý do. Rồi một chiều ngày đông anh dắt tay tôi, bàn tay ấm áp xoa dịu trái tim tôi. Ngày hôm đó anh nói cho tôi biết anh sắp học xong rồi và ra Tết sẽ có bằng. Không biết lúc ấy tôi nghĩ điều gì nữa, chỉ biết có điều gì sắp đến sẽ chia cắt chúng tôi.
Nhưng rồi điều tôi lo lắng cũng đến, đến rất nhanh. Anh rời xa tôi, chẳng lời chia tay cũng không một không tin nhắn nào được gửi đến. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra tôi không biết gì về anh. Không rõ nơi anh ở, trường anh làm.
Bây giờ thì tôi 30, nhớ lại những lời anh đã từng nói với mình. Tôi mới hiểu tuổi 30 của mỗi người đâu chỉ sống cho riêng mình nữa. Và có lẽ năm ấy anh chọn lựa một con đường không có tôi, chỉ có sự nghiệp và những điều bố mẹ anh mong đợi. Tôi đã từng giận nhưng bây giờ thì không. Tôi đã từng rất đau lòng nhưng bây giờ chỉ muốn cảm ơn anh vì đã đến.
Bước chân ra khỏi quán, lòng tôi bỗng nhẹ đi nhiều. 30 còn chưa đi hết nửa cuộc đời tôi sẽ còn rất nhiều điều mình phải làm và làm được. Và 30 chông chênh thì né tránh mãi cũng không làm người ta lớn được nên tôi sẽ chọn 30 bắt đầu một cuộc đời đầy quyết liệt và cố gắng.
© TUYẾT HẠ - blogradio.vn
Xem thêm: 30 chưa phải là hết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu