Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn bạn - mối tình đầu của tôi

2021-04-17 01:15

Tác giả: TUYẾT HẠ


blogradio.vn - Tôi cất tình đầu vào hồi ức đẹp đẽ để về sau mỗi khi va vấp trong cuộc đời tôi sẽ mỉm cười. Mỉm cười vì mình đã từng có hồi ức đẹp thì khó khăn nào cũng cố gắng vượt qua “Mạnh mẽ lên nào cô gái, ngoài kia bão tố có là gì”. Cảm ơn, bạn mối tình đầu của tôi.

***

Mối tình đầu tiên, hơn thích một chút, chạm vào vào tình yêu tôi gọi nó là tình đầu. Tình đầu đẹp và khó quên, sâu lắng đến mãi về sau này, để mỗi khó khăn trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến tình đầu, để so sánh, để nhớ và hoài niệm.

Sau bao va vấp cuộc đời làm người ta chai sạn thì người ta lại hay nhớ, nhớ về quãng thời gian tươi đẹp, nhớ về những gì tinh khôi, khi chưa bị vật chất chi phối, khi cuộc sống còn màu hồng mới thật đẹp biết bao. Với tôi tình đầu nhẹ nhàng và đặc biệt bởi nó không rõ ràng cho một mối quan hệ, không thổ lộ, tất cả dừng lại ở số 0, số bắt đầu, cũng là điểm về kết thúc.

Tôi nhớ về bạn, nhớ về ngày tháng học trò của chúng ta, nhớ về quãng thời gian tươi đẹp gọi là tuổi học trò. Ngày ấy lên lớp 7 thì Sơn chuyển vào lớp tôi,  đến lớp 8 thì tôi bắt đầu để ý thấy bạn ấy gầy, cao lông ngông,nụ cười lại duyên nên tôi thích thầm. 

Tương tư mỗi ngày tới lớp, nhưng tôi không thấy buồn, tôi thấy không ai biết mình nghĩ gì, rồi tôi nghĩ cậu ấy đang lo học, chỉ có tôi mới ẩm ương. Thời gian êm đềm trôi đi, mỗi ngày tôi đều được ngắm cậu ấy, có lúc tôi quên mình đang thích, tôi cũng không đủ khôn lớn để lý giải tại sao thích mà lại hay quên.Bỗng một ngày đứa bạn cùng lớp nói với nhóm bạn tôi: “Chúng mày ơi, thằng Sơn thích mày đấy”.

c1b5a9d15d48e981083d62c6597c7699

Má tôi hồng lên như màu hồng bay bay trên không mà tôi hay nhìn thấy, bay nhẹ nhàng lướt qua cuộc sống tôi vậy. Tôi thích cậu ấy và cậu ấy cũng thích tôi. Có một điều đặc biệt của tôi và cậu ấy là chúng tôi chưa một lần khẳng định là thích nhau, không bức thư nào như các bạn cùng lớp, cũng không kiểu bối rối khi đứng cạnh nhau, tất cả đều diễn ra tự nhiên, trong trẻo, điều ấy khiến tôi vui khi thích cậu ấy, một người thật đặc biệt trong tôi.

Dạo ấy bước gần vào ngày 20/11, chúng tôi chọn tiết mục múa sạp, hẹn nhau mỗi buổi chiều không học, ra sân vận động bên trường, chỗ sân ấy bên cạnh có con mương nước chảy qua. Sau khi tập xong thì rong ruổi chạy chơi, lúc ấy lại so xem chân đứa nào dài, nhảy qua mương mà không bị ướt. 

Bọn tôi cả tầm hơn chục đứa, chơi đủ trò nhảy ngựa, quay ô . . . mải chơi tôi chợt nhìn cậu ấy, thấy cậu ấy nhìn tôi cười. Có lẽ chúng tôi thích nhau kiểu cười không nói, kiểu thích nhưng để đó, cứ thầm lặng vậy thôi.

Đợt ấy diễn văn nghệ vì không đặt trước đồ nên không có đồ diễn, bọn tôi nghĩ cách mượn mấy tấm vải của nhà cậu bạn làm may, dùng ghim băng nối 2 đầu vải lại làm váy. Tới tiết mục lớp tôi, giai điệu vang lên: “Sòn sòn sòn đô sòn …”, bọn tôi để chắc chắn là miếng vải không bị tuột, khi nhảy dùng hai tay ôm chắc hai bên hông váy. 

Nhảy qua một vòng cả các bạn nhảy và các bạn ngồi đánh sạp đều cười tươi rói tất cả đều ổn. Tới vòng 2 thì vui quá nên tay quên nhiệm vụ cầm chắc vải, nó bắt đầu tuột dần khỏi người bọn tôi. Cả bọn ôm tấm vải chạy khỏi chỗ diễn chui tọt vào lớp, các bạn đánh sạp ngồi lại ngơ ngác. Tràng cười của cả trường sau đó làm cả bọn ngại lắm, nhưng sau đó bọn tôi lại ôm nhau cười, khúc khích hồn nhiên.

e5e38da0ab1491b59d632bd424595472

Chúng tôi cùng nhau lên lớp, cùng nhau bước qua cấp 2, rồi lên cấp 3, bọn tôi khác lớp, may mắn là vẫn chung trường. Thỉnh thoảng tôi vẫn lén chạy qua cửa sổ lớp cậu ấy nhìn trộm, rồi chạy về lớp nhưng mỗi lần tôi nhìn cậu ấy về thì lòng càng buồn hơn. 

Cậu ấy chăm học, cậu ấy xa lạ và không còn nhớ đến tôi nữa, trầm tư hơn, nụ cười cũng ít trên môi, chỉ có cái kiểu móm móm ấy là không quên. Nhận ra có nhiều thay đổi, có lẽ nên dừng lại sẽ tốt hơn.

Lãng quên nhẹ nhàng như khi cậu ấy đến, tôi thôi không nhìn trộm, thôi không chú ý. Tôi cất tình đầu của tôi vào cuốn sổ nhật ký dở dang không hồi kết, ở đó có nhành hoa phượng, tôi ép tên hai đứa, có những bài thơ tôi viết khi tương tư và bài cuối tôi viết về cậu ấy, khép lại một mối tình.

“Một thoáng sương mai, vu vơ trong gió

Tôi thầm nhớ bạn, bạn nhớ ai

Nụ cười tỏa nắng, tôi say đắm

Tình hỡi, trôi đi chẳng đoái hoài.

 

Bạn là núi, tôi hẹn làm bông tuyết

Tuyết phủ trắng trời, bạn sẽ trong tôi

Đi qua một chút tình nông nỗi

Tình đến bâng quơ, nặng một đời”.

e9cf93e3bfb2a6f92f25f941e1524d75

Tôi cất tình đầu vào hồi ức đẹp đẽ để về sau mỗi khi va vấp trong cuộc đời tôi sẽ mỉm cười. Mỉm cười vì mình đã từng có hồi ức đẹp thì khó khăn nào cũng cố gắng vượt qua “Mạnh mẽ lên nào cô gái, ngoài kia bão tố có là gì”. Cảm ơn, bạn mối tình đầu của tôi.

© TUYẾT HẠ - blogradio.vn

Xem thêm: Tình yêu năm 17 tuổi của bạn bây giờ ra sao l Blog Radio

TUYẾT HẠ

Hãy mỉm cười với những người làm tổn thương ta

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

back to top