Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa xuân anh ra đi còn em thì nhớ mãi

2021-02-14 01:30

Tác giả: TUYẾT HẠ


blogradio.vn - Xuân đã về, nắm tay anh dạo bước, ngắm nhìn dòng người tấp, người chọn hoa, các bạn trẻ tranh thủ lưu giữ kỷ niệm, bên kia còn có các bạn họa sĩ trẻ đang vẽ dạo, nhìn sang anh, nước mắt lưng tròng. Thời gian của anh không còn dài, tiếc cho anh, buồn cho tôi. Mùa xuân ấy anh ra đi, mang theo bao sự tiếc nuối, anh mang tia hy vọng sống cuối cùng của mẹ anh, mộ anh được đặt dưới vườn hoa cải trắng. Tôi ôm mẹ anh, sau bao ngày tỏ ra mạnh mẽ chúng tôi òa khóc, khóc cho người ra đi, khóc thương người ở lại.

***

“Chào em? Em muốn vẽ gì?”.

Vẽ gì? Vẽ gì ư? Cô gái ôm bao niềm hy vọng cho lần thi tuyển làm MC, vừa bị loại khỏi vòng cuối, buồn, thất vọng.

“Hãy vẽ Em trong em lúc này”.

Đôi chút thắc mắc, nhưng anh bắt tay vào vẽ tôi ngay, vị khách hàng đặc biệt. Bức tranh ấy sau khi hoàn thành thật đẹp, nét buồn của thiếu nữ 20, buồn nhẹ nhàng, thần thái toát lên niềm hy vọng trong ánh mắt, anh nắm bắt thật tài hay chúng mình có duyên.

Chúng tôi quen nhau từ khi ấy, anh một chàng họa sĩ. Ở anh phảng phất nỗi u sầu, mái tóc buộc để dài, dáng người thư sinh, đi đâu cũng khoác ba lô, để thuận tiện cho sở thích vẽ của anh.

Anh có một phòng tranh, đủ mọi độ tuổi tới, có những cô cậu mới chập chững lớn, những người đã trưởng thành, có cả những người tóc đã hoa râm, dường như chỉ bày tỏ nỗi lòng, tâm tư thật, thì tranh anh vẽ ra như nỗi lòng của người tri kỷ. Tôi yêu anh từ dạo ấy, mỗi khi có thời gian là theo chân anh, lang thang khắp chốn, nghe anh cảm nhận cuộc đời qua tranh.

tx67

Tôi là cô bé trường y, nhưng lại đam mê dẫn chương trình, mà tôi chỉ mê dẫn truyện, ngâm thơ khi không được chọn thì tôi lại xin chân chạy việc cho nhà đài, để gần chạm hơn tới ước mơ.

Lần ấy gần dịp Tết, tôi xin bố mẹ về quê anh, quê anh nghèo lắm, đi trên con đường đất bụi, qua cánh đồng, những bác nông dân đang dắt trâu cày ruộng, mấy đứa trẻ chân đất chơi chun. Cuộc sống yên bình, bỏ xa phố thị đông đúc.

Nhà anh mái lá đơn sơ, bố anh mất sớm, chỉ còn mẹ. Lần đầu gặp mẹ anh, tôi ngỡ như mình là con gái mẹ. Mẹ chăm sóc, yêu thương và tôi ngập tràn hạnh phúc. Ban ngày tôi cùng mẹ anh cắt lá dong, ngâm gạo nếp, gói bánh tét bánh chưng. Tối đến bên bếp lửa, ngồi canh nồi bánh anh mang cây sáo ra thổi, nghe anh thổi sáo, tôi hứng khởi.

“Em ngâm thơ nhé”.

Xoa đầu tôi, anh cười lớn.

“Hát thôi được không em?”.

Mặt phụng phịu, tôi như kiểu bị chọc quê, nên giận dỗi. Anh dỗ dành.

“Hát đi, để có sức coi nhà”.

Tôi véo tay anh, tiếng cười vang khắp nhà, mẹ anh cười phúc hậu.

Sau cùng tôi cũng hát, anh thổi sáo đệm nhạc cho tôi, anh thích nhạc Trịnh, tôi ngân nga ca khúc “Diễm xưa”.

“ … Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

Làm sao em nhớ những vết chim di

Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

Để người phiêu lãng quên mình lãng du…”

a23

Hai tâm hồn đồng điệu, tôi tựa vai anh, anh nói tôi nghe về anh, về tuổi thơ, về dự định tương lai, trong tương lai ấy có tôi.

Anh nói về khó khăn từ khi bố anh mất, lúc bố mất a mới lên 10 tuổi, bố anh bị bệnh nặng lắm, đường lên huyện lúc ấy còn khó khăn, cũng không có tiền mà theo chữa bệnh. Anh kể trong sự tiếc nuối, anh mong anh không theo di truyền từ bố, để được sống lâu hơn, thực hiện được những dự định từ nhỏ, được chăm mẹ lúc về già. Anh hôn lên trán tôi.

“A mong mùa xuân nào cũng có em ngồi bên bếp lửa và chúng ta sẽ có những thiên nhỏ, hứa với anh”.

Nép vào anh, tôi cười mà khóe mi ướt, tình yêu đầu đời tôi trao anh.

Anh hỏi tôi về dự định tương lai và khuyến khích tôi theo đuổi đam mê, anh còn chỉ cho tôi những khuyết điểm, em yêu thơ, thích nhạc trữ tình, em đam mê kể chuyện, nhưng ở em thiếu một nốt trầm và cảm giọng đọc hay thôi chưa đủ, phải đọng lại mới chạm tới trái tim. Có lẽ vì thế, mà các cô chú khi thi tuyển đều nói tôi, giọng hay nhưng chưa đủ thuyết phục.

Mùa xuân năm ấy, tôi theo chân anh đi khắp mọi nhà, ở đây lì xì là những phong bao ít thôi để lấy may vậy mà bọn trẻ cười tươi híp mắt. Ở đây, giá trị không nằm ở giá tiền, mà ở tấm lòng.

Cảnh quê được anh khắc họa vào tranh, đẹp, đượm tình người. Anh vẽ một bức tôi đang ngắm hoàng hôn. Là tấm đầu tiên anh vẽ tranh màu, cuộc sống như bừng tỉnh sau cơn ngủ dài. Cả anh, cả tranh đều có sự sống mới, không còn nét u sầu như vẫn thấy.

tx89

Ngày nắng, ngày mưa, hè về, đông sang chúng tôi luôn dành thời gian cho nhau, tên tuổi anh đã nhiều người biết tới, phòng tranh của anh đông hơn rất nhiều, chỉ có một điều là vẫn đủ lứa tuổi tới vẽ tranh.

Tôi bước đầu đã chạm tới ước mơ, buổi đầu tiên tôi được dẫn chương trình “Tình khúc cho nhau”, người đầu tiên tôi nghĩ tới là anh, tôi chạy như bay tới khoe với anh, anh còn vui hơn tôi nữa. Anh cõng tôi chạy trên vỉa hè, anh hét lớn. Tôi vui quá cũng không để ý tới những người đi đường, rồi bỗng anh đứng lại thở, mặt anh tái, anh lảo đảo rồi ngã xuống đất, ngất đi.

Mắt tôi tối lại, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh được đưa cấp cứu, cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm. Bác sĩ nói anh bị khối u ác tính, giờ đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi, cần thông báo cho người nhà, tai tôi ù đi, tôi chết lặng.

Giờ đây nhìn anh đang cắm ống thở, nằm bất động. Anh của tôi, không có anh tôi biết sống sao, còn mẹ anh, còn bao dự định của chúng tôi, sao anh nỡ. Rồi anh tỉnh lại, nhìn mẹ, nhìn tôi anh cười. Anh biết bệnh của mình nhưng đã giấu đi. Anh hỏi về buổi dẫn chương trình đầu tiên của tôi, tôi im lặng đầu trống rỗng, tôi đâu còn tâm tư nghĩ tới chuyện ấy nữa. Anh cầm tay tôi.

“Hãy để anh được thấy em trên sân khấu một lần”.

tx57

Ánh mắt tin tưởng ấy, tiếp cho tôi động lực, đêm ấy mỗi khi tới lượt tôi ra dẫn khán phòng đều im lặng, mọi người như hòa vào điệp khúc tình yêu dang dở, dang dở như chuyện tình tôi. Có lẽ nó đúng vào thời điểm, nên cảm xúc chân thật, giọng tôi cũng trở nên có cảm xúc hơn, nhìn anh tôi hiểu lời anh đã nhận xét.

Xuân đã về, nắm tay anh dạo bước, ngắm nhìn dòng người tấp, người chọn hoa, các bạn trẻ tranh thủ lưu giữ kỷ niệm, bên kia còn có các bạn họa sĩ trẻ đang vẽ dạo, nhìn sang anh, nước mắt lưng tròng. Thời gian của anh không còn dài, tiếc cho anh, buồn cho tôi. Mùa xuân ấy anh ra đi, mang theo bao sự tiếc nuối, anh mang tia hy vọng sống cuối cùng của mẹ anh, mộ anh được đặt dưới vườn hoa cải trắng. Tôi ôm mẹ anh, sau bao ngày tỏ ra mạnh mẽ chúng tôi òa khóc, khóc cho người ra đi, khóc thương người ở lại.

© TUYẾT HẠ - blogradio.vn

Xem thêm: Yêu nhưng không dám nói lời yêu l Radio Tình Yêu

TUYẾT HẠ

Hãy mỉm cười với những người làm tổn thương ta

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top