Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em nào có chờ anh

2020-10-01 01:25

Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)


blogradio.vn - Em nào có chờ anh, có tin vào lời hứa của anh đâu. Chỉ là từng ấy năm qua, em vẫn chưa gặp ai khiến tim em loạn nhịp như anh thôi. 

***

Cái mà ta nhớ nhất có khi không phải là cái mà ta yêu nhất.

Người mà ta không quên được có khi không phải là người bên cạnh ta cả cuộc đời.

Điều ta không thể quên được ấy chỉ là một hoài niệm về một quãng thời gian, lúc ấy có một khoảnh khắc mà ta cùng người cảm nhận và chia sẻ, ấm áp và thật sự yêu thương.

Đôi khi chỉ kịp thoáng qua nhau để rồi mãi mãi chỉ là một kỷ niệm đẹp.

Em nào có chờ anh, nào có tin vào lời anh hứa ngày trước  chỉ là sau từng ấy năm em vẫn chưa gặp ai khiến em rung động như anh thôi. Thật đấy, chỉ vì chưa có ai có thể khiến trái tim em loạn nhịp chứ không phải vì em còn thương anh đâu.

Hôm nay, tại sân bay đầu giờ chiều, em vô tình gặp lại anh sau bao năm xa cách. Anh đang đi cùng một cô gái xinh đẹp. Anh chẳng kịp nhìn thấy hay nhận ra em, cô gái của những tháng ngày học trò năm xưa. Em và anh, đi theo hai hướng ngược nhau trên cùng một phi trường.

Em cứ thế nhìn anh lướt qua một cách vô tình như gió thoảng và tự dưng bao nhiêu kỉ niệm thuở nào ùa về mà chẳng thể nào kìm nén được. Trước mắt em chợt lấp lóa cặp kính cận tri thức, nụ cười tinh nghịch trêu người và một lời hứa trong lá thư gấp vội của chàng trai 17 tuổi năm nào.

Anh trong kí ức của em rất nổi bật trong lớp và trong trường vì thành tích học tập cực đỉnh. Anh rất cá tính và chơi thể thao cực tốt trong vương quốc những chàng trai học giỏi và lạnh lùng của lớp Toán. Anh tựa như một ngôi sao để bạn bè ngước nhìn với sự hâm mộ, thán phục lẫn ghen tỵ.

tuoitre2_(1).[1]

Em của năm ấy chỉ là một đứa con gái hiền lành, ngây ngô và rất yêu môn Văn mà mình đang theo học. Do cùng đường nên anh và em thường cùng nhau đạp xe về sau mỗi buổi học. Lúc đầu còn lạ nên chỉ nói cười xã giao, sau thân quen dần, chúng ta đã gần gũi với nhau hơn, tâm sự cùng nhau bao điều nhờ đó những câu chuyện trên đường đi đã giúp 7km đi về nhà như ngắn lại.

Em nói với anh là em thích đọc Doremon, muốn tìm hiểu thêm về đất nước và con người của xứ sở hoa anh đào nên nhất định sau này em sẽ học Nhật Bản học. Anh nói anh mê xây dựng, anh sẽ học xây dựng và sau này sẽ xây cho em căn nhà theo phong cách Nhật như của Nobita mà em thích.

Không biết bao nhiêu những câu chuyện không đầu không cuối như vậy đã trôi theo những vòng bánh xe của anh và em. Đoạn đường về cứ xen lẫn những tiếng cười, xen lẫn những câu chuyện vu vơ về tương lai. Và từng ngày, từng ngày, tình cảm của anh và em cứ tự nhiên lớn dần lên, bồng bềnh và nhẹ nhàng như thanh xuân của tụi mình năm ấy.

Ngày cuối năm lớp 12, anh chở em đi tổng kết. Lúc về, bạn bè nói cười trêu chọc, anh và em chỉ cười. Anh đạp xe đi, bỏ lại sau lưng khoảng nắng sân trường đầy lưu luyến nhưng được một đoạn, anh dừng xe, cùng em chầm chậm đi trên con đường rợp hoa phượng nở mà em thích nhất. Bất chợt anh nhẹ nhàng đặt vào tay em một tờ giấy gấp tư kèm theo một lời nhắn “Về nhà nhớ đọc nha”.

Trong những cơn gió muà hạ, giữa khung trời phượng đỏ, lần đầu tiên, em  cho anh cầm tay, cái nắm tay ấm áp, ngượng ngùng mà ngọt dịu yêu thương tuổi học trò. Em của năm đó chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại mãi ở phút giây ấy, phút giây của tình đầu chưa lo lắng về ngày mai, chỉ biết em đã từng rất vui và hạnh phúc.

hoctro1

Mấy ngày sau em biết tin anh sẽ đi du học, em ngẩn ngơ, cứ ngỡ không phải là sự thật. Ngày anh đi, em cũng chẳng kịp chúc anh nhớ giữ sức khỏe, học hành thật tốt, chỉ biết nhìn theo anh, bóng lưng anh bỏ lại cả khoảng trời nhiều nắng.

Anh bước lên xe, em thẫn thờ quên cả khóc. Giây phút ấy khi tiễn anh, em vội nói thật to những lời anh viết trong tờ giấy hôm nào dưới hàng phượng vĩ :

“ If you wait for me. Then I’ll come for you”. (Nếu em chờ thì anh sẽ đến cùng em)

Althrough I’re traveled far. I always hold a place for you in my heart” (Dù anh đã phiêu du đâu đó. Anh vẫn luôn giữ một chỗ trong trái  tim mình cho em).

Anh có thể hứa được không?

Anh gật đầu và vội gào lên khi xe bắt đầu chuyển bánh:

“Chắc chắn. Anh hứa, đợi anh nhé”.

Giọng anh nhỏ dần và xe đã lăn bánh, khuất  xa.

Từ hôm đó, anh và em bặt tin nhau và mùa hè có hàng phượng vĩ cũng đã đi vào kí ức. 

Ai cũng có thời thanh xuân với nhiều kỷ niệm đẹp, khó quên. Chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, sống không vội vàng, luôn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt trong veo và tâm hồn ngây thơ, thánh thiện.

Kỉ niệm cũ, lá thư đã ố vàng, chữ cũng đã phai dần cùng năm tháng. Lời hứa ngày xưa anh chắc không còn nhớ nhưng em thì cứ mãi đợi chờ. Thiệt lạ,  sau bao năm, chắc gì anh còn nhớ tới nhưng em cứ cố chấp mãi không buông. 

hoctro2

Giờ đây em hiểu là em và anh đã đi trên những con đường không chung lối. Chuyện của thời xưa cũ, em sẽ gom hết lại và thả vào mùa thu nhiều gió để chúng cuốn hết đi. 

Em nào có chờ anh, có tin vào lời hứa của anh đâu. Chỉ là từng ấy năm qua, em vẫn chưa gặp ai khiến tim em loạn nhịp như anh thôi. 

© Khánh An- blogradio.vn

Xem thêm: Tự thương mình sau những năm tháng thương người

Khánh An ( Hồng Minh)

Dù có đi cả đời khói bụi, tôi vẫn tin hạnh phúc ở cuối con đường.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top