Em không thể biến mùa hạ thành đông
2020-06-09 08:52
Tác giả:
Phạm Lê Thanh Thảo
Giọng đọc:
Titi
blogradio.vn - Trên đời này không có thứ gì gọi là duy nhất và tình yêu cũng vậy. Bạn chỉ có thể trách bản thân mình không phải là người cuối cùng trong cuộc đời của họ. Duyên phận suy cho cùng đơn giản chỉ là bạn gặp đúng người vào đúng thời điểm. Sớm một chút cũng không được mà chậm một chút cũng không thành.
***
TÌnh yêu bắt đầu bằng một cảm giác và kết thúc bằng một sự lựa chọn (Lê Thanh Thảo)
Hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi từ cô bạn thân lâu ngày không liên lạc. Lúc nhìn thấy cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, tôi bất giác có linh cảm chẳng lành. Có chuyện gì quan trọng mà nó lại phải gọi cho mình vào lúc nửa đêm thế này cơ chứ? Thật kì lạ!
Tôi quyết định nhấc máy.
Vừa đưa cái điện thoại áp vào tai đã nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở và sụt sùi không ngừng. Trong mớ hỗn độn và tạp nham ấy, tôi chỉ kịp nghe được một câu: “Tụi tao chia tay rồi!”.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận được cuộc gọi như thế này từ những cô bạn gái của tôi. Bằng một cách nào đó, bạn bè của tôi cứ yêu rồi lại chia tay, chia tay rồi lại yêu, một vòng lặp tuần hoàn không có điểm dừng. Có lúc tôi tự hỏi, rốt cuộc điều gì khiến họ phải kết thúc một mối quan hệ, trong khi trước đó không lâu họ vẫn còn yêu nhau thắm thiết?
Bên đầu dây bên kia vang lên chất giọng khàn khàn vì đã khóc quá nhiều: “Chắc tao không sống nổi nữa, Thảo ạ!”
Lại còn như thế nữa…
Tôi thừa biết là nó chằng bao giờ dám chết đâu, nhưng tôi biết chắc rằng trong lòng nó lúc này thực sự có tồn tại suy nghĩ không muốn sống nữa. Con gái ai mà chả thế, yêu vào rồi là khờ lắm! Lúc nào cũng xem người yêu là cả thế giới của mình. Đến khi người ta rời đi thì cảm thấy như mình chằng còn gì nữa, chẳng còn ai nữa. Nghĩ đến đây tôi lại thấy thật bực mình. Cho vừa những lần hủy kèo với bạn bè để đi chơi với người yêu, cho vừa những khi tôi gọi nó vì buồn mà nó bảo bận lắm. Rồi thì sao cơ chứ, lúc gặp chuyện thì cũng chỉ có tôi ngu ngốc mà bỏ hết mọi công việc để ngồi đây nghe nó khóc, nghe nó kể lể, như lúc này.
Giận thì giận thật đấy, nhưng tôi lại không đành lòng nhìn nó như vậy!
Nó là một cô gái rất tài giỏi, thông minh, xinh đẹp, nổi tiếng nhưng lại rất dễ gần. Tôi nhớ cái ngày đầu tiên tôi vào phổ thông, nó chính là người đầu tiên bắt chuyện với tôi, cười với tôi và khen da tôi thật đẹp. Nó của lúc ấy, hồn nhiên, năng động và căng tràn sức sống, không như lúc này, cả gương mặt chỉ thấy mỗi đôi mắt sưng húp giàn giụa nước mắt với hai cái quầng thâm đen nhẻm.
Tình yêu… thật biết cách hành hạ con người!
Câu chuyện tình yêu của cô bạn tôi đã từng đẹp như trong tiểu thuyết. Mọi thứ đến một cách bất ngờ và ngọt ngào như những viên chocolate được bỏ thêm đường. Nhưng dù có cho nhiều đường đến đâu, bản chất của chocolate vẫn là một vị đắng ngọt ngào.
Người yêu của nó có một lí lịch tương đối tốt. Gia thế ổn định, học lực ổn định, vẻ ngoài và độ nổi tiếng cũng ngang ngửa với cô bạn của tôi. Nhìn chung thì cả hai rất xứng đôi. Có lúc tôi còn tự hỏi rằng mình có nên tiết kiệm tiền để sau này đi mừng cưới chúng nó không. Trong thâm tâm tôi thực sự mong cầu sự tồn tại của cái đám cưới này, nhưng đời đâu có như là mơ.
Nhớ cái ngày hai đứa mới bắt đầu hẹn hò, nhìn chúng nó tình muốn bể bình luôn. Hết hoa rồi lại quà, rồi lại đồ ăn… Cậu bạn đó đã từng đối xử với nó như một nàng công chúa nhỏ, ngày đêm ân cần, dịu dàng, bảo bọc, chăm sóc… Thật ra cô bạn của tôi không phải thuộc kiểu con gái dễ chinh phục đâu, cũng phải chật vật lắm cậu ta mới dần có được tình cảm của cô ấy. Người ta thường nói “mưa dầm thấm lâu”, “thằng nào dai thằng đó thắng” thật không sai. Sau một thời gian, chúng nó chính thức công khai yêu nhau.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ ngày càng ngọt ngào và êm đẹp như thế, nhưng không, không có gì là mãi mãi.
Tôi không hỏi nó lý do cả hai chia tay, vì tôi cảm thấy điều đó không có ý nghĩa gì cả. Sự thật là cậu ta đã hết thương nó rồi, không phải sao? Lý do, nguyên nhân suy cho cùng cũng chỉ là một lời bao biện, không cần thiết cho lắm. Tôi nghĩ, nếu hai con người còn cần nhau, còn muốn được ở bên cạnh nhau, thì dù có trở ngại gì, cũng đều không thể cản bước họ. Chỉ khi lòng dạ đã không còn trong sạch nữa, không còn hướng về nhau nữa… mới có thể từ bỏ nhau một cách nhẹ nhàng như thế mà thôi. Đàn ông khác phụ nữ ở chỗ, nếu anh ta còn yêu đủ nhiều, anh ta sẽ tìm mọi cách để được ở bên người con gái mình yêu. Phụ nữ thì khác, có người này người kia. Có người sẽ chiến đấu hết mình để được yêu, cũng có người sẽ nhẹ nhàng từ bỏ dù trong lòng vẫn còn tràn ngập hình bóng người đó.
Tình yêu đích thực bắt đầu từ một “cảm giác” và kết thúc bằng một “sự lựa chọn”.
Tùy thuộc vào cách lựa chọn của mỗi người mà sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau. Không có sự lựa chọn nào đúng, sự lựa chọn nào sai. Bởi vì chẳng ai biết trước sự lựa chọn đấy sẽ đưa ta đi đến đâu cả. Nếu cô bạn của tôi đã từng chiến đấu hết mình để níu kéo người đấy, thì chắc có lẽ tôi sẽ là người con gái chọn làm điều ngược lại. Tôi chọn buông tay.
Tôi nghĩ rằng, khi một người đã quyết định dừng mối quan hệ này lại, cũng là lúc họ gửi đi thông điệp là họ đã mệt mỏi rồi, hãy buông tha cho họ đi. Cố gắng níu giữ một người đã muốn rời đi, chẳng phải là một điều vô ích hay sao?
Tôi biết cô bạn của tôi rất buồn, rất đau lòng. Làm sao không đau lòng cho được khi cô ấy vẫn còn yêu người đó đến như thế. Làm sao không đau lòng cho được khi cả hai đã có quá nhiều kỉ niệm đẹp. Những kỉ niệm đẹp ấy, mỗi lần cô ấy nhớ lại, cứ như thêm một vết dao cứa vào tim.
Nhưng mà, cô bạn của tôi ơi…
Muốn khóc thì cứ khóc thật to, muốn la hét thì cứ la hét. Hãy trút hết mọi nỗi đau ra ngoài. Đừng kiềm chế, muốn chửi thề cũng được mà, chằng ai đánh giá đâu. Nếu được thì hãy để bản thân đau đến tận cùng. Nói một cách tích cực, hãy “Enjoy” cảm giác đau đớn này. Một đời người được mấy lần nếm mùi “thất tình” như thế này cơ chứ? Có khi sau này hạnh phúc quá nhiều rồi lại muốn “đau đớn” như lúc này nữa mà không được.
Cuộc đời vốn dĩ rất vô thường. Đớn đau rồi hạnh phúc, hạnh phúc rồi đớn đau. Nó cứ nối tiếp nhau như thế, một vòng tuần hoàn khép kín. Điều mà ta có thể làm lúc này, chính là học cách chấp nhận. Chấp nhận sự rời đi của ai đó, chấp nhận sự mất mát, chấp nhận nỗi đau đớn này. Rồi đến một ngày đẹp trời nào đó, ta sẽ phải cảm ơn những người đã rời bỏ ta, cảm ơn sự hình thành của những nỗi đau đớn ấy. Bởi vì, chỉ khi vượt qua được những nỗi đau, sự tồn tại của niềm hạnh phúc mới thực sự có ý nghĩa.
Không biết bài viết này có chữa lành cho ai đó đang đau đớn vì tình yêu ở ngoài kia hay không. Nhưng tôi chỉ muốn ai đó hiểu rằng: ai rồi cũng sẽ phải trải qua những điều đau đớn này, chỉ là sớm hay muộn. Vậy cho nên, bạn không có lẻ loi, bạn không có bất hạnh, bạn còn có tôi. Mạnh mẽ lên, cô gái của tôi.
Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm (tác giả ẩn danh)
Khi nhớ lại mối tình em từng yêu thương sâu đậm, yêu bằng cả trái tim chung thủy em chẳng hề nuối tiếc. Nếu như nhắm mắt mọi ký ức hiện về rất rõ, anh của ngày xưa ấm áp lạ thường, anh của ngày xưa chỉ cần nhìn vào mắt là em đã biết mọi yêu thương điều thuộc về em. Thế nhưng, con người ta sẽ chẳng mảy may tiếc nuối cho những gì có sẵn mà chỉ cần với tay một nhịp là có thể lấy lại được. Có lẽ đây là lý do em thì luôn yêu, luôn say đắm còn anh thì ngày một xa dần.
“Anh luôn nghĩ em mãi ở đây với anh, mãi ở đây mà sẽ chẳng bao giờ rời xa”. Đúng vậy, em yêu anh rất rất nhiều, nếu có câu từ nào có thể diễn đạt bằng lời thì chắc chắn nó sẽ trở thành những tiểu thuyết dài bất tận. Đối với em tình yêu là một cái gì đó rất đỗi thân quen, chúng không xa lạ mà gần gũi đến lạ thường. Còn anh, tình yêu với anh phải là sự mới mẻ, cuồng nhiệt và hấp dẫn. Em biết, suốt quãng đời còn lại anh chẳng thể yêu thêm ai đâu, ngoại trừ em. Hoặc nếu như có, anh cũng sẽ yêu em thêm một lần nữa nhưng em của ngày xưa hoặc “em của một ai khác”.
Rồi mai này, anh cũng đi tìm em rồi bất chợt nhớ về mối tình trọn vẹn mà anh đã từng có. Nhưng buồn thay anh ạ, cho dù một trăm năm hay nghìn năm trái tim em yêu anh cũng sẽ chẳng bao giờ thay đổi, em sẵn sàng kể lại cho anh nghe từng khoảnh khắc, từng nhịp yêu mà trong ký ức em vẫn còn nhớ. Mỗi giấc mơ, em mơ của hiện tại lại luôn là anh, luôn là nụ cười và đôi mắt đơn thuần mà em biết. Vậy nếu anh có ngỏ lời yêu em thêm lần nữa khi chúng ta đã cận kề tuổi 40? câu trả lời của e vẫn là không.
Cho dù em yêu anh nhiều như những cơn sóng ngoài biển, nhưng em vẫn muốn giữ chúng trọn vẹn và chẳng có nỗi đau nào mà không để lại vết sẹo. Vì thế, em không muốn sống trong địa ngục vừa yêu da diết lại đau khổ mỗi ngày như đã từng. Sau những năm suy nghĩ về mối tình đôi ta, em nhận ra tình yêu sẽ đẹp biết mấy nếu như anh và em cùng nhau tha thứ cùng nhau nắm tay vượt qua giông bão. Bây giờ em không còn ở đây nữa, không gần bên anh và lắng nghe tâm sự? Anh có buồn không? Có nuối tiếc không? Nếu có, đó cũng là điều hiển nhiên thôi anh. Ai mà chẳng luôn nhung nhớ về thứ đã thuộc về mình một thời.
Em đã tha thứ cho lỗi lầm của anh rồi đấy, sống hạnh phúc anh nhé.
Giọng đọc: TiTi
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình:
Tách ly dùng để uống trà tình ca để hát em là để yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.