Đời của mình, mình cứ vẽ cho xinh
2023-05-18 01:25
Tác giả: YuNguyen
blogradio.vn - Thật ra chênh vênh cũng là một đặc trưng của tuổi trẻ. Chẳng có ai không lo lắng về tương lai nhưng quan trọng bạn đặt bản thân mình vào những vị trí phù hợp, vừa sức, vừa tầm. Đừng quá ép chặt bản thân vào những khuôn khổ khắc nghiệt. Chúng mình cũng chỉ là con người, rất yếu đuối và mỏng manh đấy thôi! Thế nên, đừng lo lắng quá, hãy tự thương bản thân và dịu dàng với nó một chút nhé.
***
Sống giữa lòng thành phố, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn, mỗi ngày một tệ dần. Tôi có cảm giác như nó đang lấn chiếm tâm hồn tôi từng chút một. Mỗi việc tôi làm, mỗi lời tôi nói, tôi đều có cảm giác không thể thu hút đối phương. Và việc đó đã làm cho tôi thu mình lại với cả thế giới. Người ta thường nói, cô đơn không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết mình cô đơn vì điều gì.
Tôi là một sinh viên đại học bình thường, không quá giỏi không quá xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Chỉ là tôi đang cố gắng gồng gánh giữa những khó khăn tôi gặp phải hoặc đơn giản chỉ là cứu lấy sức sống mỗi ngày. Có những lúc thật tệ, thật khó khăn mà tôi nghĩ chẳng ai thèm lắng nghe lấy một lời than vãn từ tôi. Bản thân tôi cũng không muốn đem năng lượng tiêu cực làm chùng xuống cảm xúc của người khác, vì thế tự bao giờ tôi lại trở thành một kẻ “đùa giỡn với cảm xúc của chính mình”.
Thật ra lắm lúc tôi cũng muốn tìm ai đó, thân quen cũng được, xa lạ cũng được, chỉ cần nghe tôi nói, hoặc có thể thở dài một cái cùng tôi, cũng mãn nguyện.
Năm đầu tiên tôi chân ướt chân ráo lên thành phố để theo đuổi ước mơ. Ước mơ của một kẻ bình thường như tôi chỉ là trở thành một nhân viên gì đó rồi sau đó sẽ có một gia đình ổn định. Tôi lúc đấy nghĩ thế là đủ, không ước gì cao sang, không mơ mộng hão huyền. Tôi muốn sống cho thực tại, lo tốt cho bản thân và gia đình sau này.
Rồi mọi chuyện không như tôi đã nghĩ như thế. Tôi nhận ra, cuộc sống tôi đầy cám dỗ và sa ngã. Những lời mời chào, những thứ mà tôi cảm thấy lạ lẫm hoàn toàn xa lạ đối với một đứa không biết gì như tôi. Tôi bắt đầu sợ, sợ mọi thứ, và bản thân càng thu mình trong chiếc vỏ bọc mà chính mình tạo ra. Ngại tiếp xúc, ngại làm quen và ngại có những mối quan hệ mới. Đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao tôi lại sợ đến thế. Suốt ngày tôi chỉ quanh quẩn đi học, đi làm, rồi về phòng thu mình với chiếc Smartphone xem những thứ vô bổ cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vô định.
Tôi của những năm tháng cấp ba là một người năng động, nói cười không gượng gạo như bây giờ. Tôi bắt đầu tự hỏi chính bản thân tôi đang làm sao vậy, tại sao tôi ra nông nổi như thế này? Tôi của những năm tháng cũ đã sôi nổi đã vẻ vang như thế. Mà tại sao từ ngày bước chân lên thành phố hình tượng ấy trong tôi hoàn toàn sụp đổ.
Sau những ngày tháng chật vật, tôi nhận ra mình bị stress. Không phải do vấn đề về học tập, kinh tế lại càng không, còn chuyện tình yêu thì tôi không dám nghĩ tới.
Tôi stress là bởi vì tôi đã đặt ra quá nhiều mục tiêu quá nhiều sự mong đợi ở bản thân và rồi tôi chẳng biết nên làm gì để mở đầu nó. Cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Rồi tôi tìm hiểu linh tinh trên mạng về stress và cách đối diện với nó. Bởi lẽ tôi muốn thoát ra cái tình trạng tồi tệ của tôi lúc đó, càng nhanh càng tốt. Và rồi tôi cũng làm được, không hẳn là hoàn toàn nhưng tôi đã biết cách thoát stress là đối diện với chính nó. Xem lại mình đã và đang làm gì với một mớ hỗn độn trong đầu và tìm ra nguyên do tại sao nó lại làm tôi khủng hoảng về mặt tinh thần như thế. Nhưng thật ra stress không đáng sợ, đáng sợ nhất là mình không biết mình đang stress.
Thật ra chênh vênh cũng là một đặc trưng của tuổi trẻ. Chẳng có ai không lo lắng về tương lai nhưng quan trọng bạn đặt bản thân mình vào những vị trí phù hợp, vừa sức, vừa tầm. Đừng quá ép chặt bản thân vào những khuôn khổ khắc nghiệt. Chúng mình cũng chỉ là con người, rất yếu đuối và mỏng manh đấy thôi! Thế nên, đừng lo lắng quá, hãy tự thương bản thân và dịu dàng với nó một chút nhé.
Mọi chuyện trên đời, điều gì cần xảy xa thì phải xảy ra. Người nào cần gặp thì bạn sẽ gặp. Đừng lo, mọi thứ đã được an bài cả rồi. Đời của mình, mình cứ vẽ cho xinh.
© YuNguyen - blogradio.vn
Xem thêm: Mùa Hạ Năm Nay Vẫn Thơm Mùi Nắng Cũ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?