Đời của mình, mình cứ vẽ cho xinh
2023-05-18 01:25
Tác giả:
YuNguyen
blogradio.vn - Thật ra chênh vênh cũng là một đặc trưng của tuổi trẻ. Chẳng có ai không lo lắng về tương lai nhưng quan trọng bạn đặt bản thân mình vào những vị trí phù hợp, vừa sức, vừa tầm. Đừng quá ép chặt bản thân vào những khuôn khổ khắc nghiệt. Chúng mình cũng chỉ là con người, rất yếu đuối và mỏng manh đấy thôi! Thế nên, đừng lo lắng quá, hãy tự thương bản thân và dịu dàng với nó một chút nhé.
***
Sống giữa lòng thành phố, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn, mỗi ngày một tệ dần. Tôi có cảm giác như nó đang lấn chiếm tâm hồn tôi từng chút một. Mỗi việc tôi làm, mỗi lời tôi nói, tôi đều có cảm giác không thể thu hút đối phương. Và việc đó đã làm cho tôi thu mình lại với cả thế giới. Người ta thường nói, cô đơn không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết mình cô đơn vì điều gì.
Tôi là một sinh viên đại học bình thường, không quá giỏi không quá xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Chỉ là tôi đang cố gắng gồng gánh giữa những khó khăn tôi gặp phải hoặc đơn giản chỉ là cứu lấy sức sống mỗi ngày. Có những lúc thật tệ, thật khó khăn mà tôi nghĩ chẳng ai thèm lắng nghe lấy một lời than vãn từ tôi. Bản thân tôi cũng không muốn đem năng lượng tiêu cực làm chùng xuống cảm xúc của người khác, vì thế tự bao giờ tôi lại trở thành một kẻ “đùa giỡn với cảm xúc của chính mình”.
Thật ra lắm lúc tôi cũng muốn tìm ai đó, thân quen cũng được, xa lạ cũng được, chỉ cần nghe tôi nói, hoặc có thể thở dài một cái cùng tôi, cũng mãn nguyện.
Năm đầu tiên tôi chân ướt chân ráo lên thành phố để theo đuổi ước mơ. Ước mơ của một kẻ bình thường như tôi chỉ là trở thành một nhân viên gì đó rồi sau đó sẽ có một gia đình ổn định. Tôi lúc đấy nghĩ thế là đủ, không ước gì cao sang, không mơ mộng hão huyền. Tôi muốn sống cho thực tại, lo tốt cho bản thân và gia đình sau này.
Rồi mọi chuyện không như tôi đã nghĩ như thế. Tôi nhận ra, cuộc sống tôi đầy cám dỗ và sa ngã. Những lời mời chào, những thứ mà tôi cảm thấy lạ lẫm hoàn toàn xa lạ đối với một đứa không biết gì như tôi. Tôi bắt đầu sợ, sợ mọi thứ, và bản thân càng thu mình trong chiếc vỏ bọc mà chính mình tạo ra. Ngại tiếp xúc, ngại làm quen và ngại có những mối quan hệ mới. Đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao tôi lại sợ đến thế. Suốt ngày tôi chỉ quanh quẩn đi học, đi làm, rồi về phòng thu mình với chiếc Smartphone xem những thứ vô bổ cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vô định.
Tôi của những năm tháng cấp ba là một người năng động, nói cười không gượng gạo như bây giờ. Tôi bắt đầu tự hỏi chính bản thân tôi đang làm sao vậy, tại sao tôi ra nông nổi như thế này? Tôi của những năm tháng cũ đã sôi nổi đã vẻ vang như thế. Mà tại sao từ ngày bước chân lên thành phố hình tượng ấy trong tôi hoàn toàn sụp đổ.
Sau những ngày tháng chật vật, tôi nhận ra mình bị stress. Không phải do vấn đề về học tập, kinh tế lại càng không, còn chuyện tình yêu thì tôi không dám nghĩ tới.
Tôi stress là bởi vì tôi đã đặt ra quá nhiều mục tiêu quá nhiều sự mong đợi ở bản thân và rồi tôi chẳng biết nên làm gì để mở đầu nó. Cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Rồi tôi tìm hiểu linh tinh trên mạng về stress và cách đối diện với nó. Bởi lẽ tôi muốn thoát ra cái tình trạng tồi tệ của tôi lúc đó, càng nhanh càng tốt. Và rồi tôi cũng làm được, không hẳn là hoàn toàn nhưng tôi đã biết cách thoát stress là đối diện với chính nó. Xem lại mình đã và đang làm gì với một mớ hỗn độn trong đầu và tìm ra nguyên do tại sao nó lại làm tôi khủng hoảng về mặt tinh thần như thế. Nhưng thật ra stress không đáng sợ, đáng sợ nhất là mình không biết mình đang stress.
Thật ra chênh vênh cũng là một đặc trưng của tuổi trẻ. Chẳng có ai không lo lắng về tương lai nhưng quan trọng bạn đặt bản thân mình vào những vị trí phù hợp, vừa sức, vừa tầm. Đừng quá ép chặt bản thân vào những khuôn khổ khắc nghiệt. Chúng mình cũng chỉ là con người, rất yếu đuối và mỏng manh đấy thôi! Thế nên, đừng lo lắng quá, hãy tự thương bản thân và dịu dàng với nó một chút nhé.
Mọi chuyện trên đời, điều gì cần xảy xa thì phải xảy ra. Người nào cần gặp thì bạn sẽ gặp. Đừng lo, mọi thứ đã được an bài cả rồi. Đời của mình, mình cứ vẽ cho xinh.
© YuNguyen - blogradio.vn
Xem thêm: Mùa Hạ Năm Nay Vẫn Thơm Mùi Nắng Cũ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt
Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.