Ai rồi cũng phải lớn thôi mà
2020-05-07 01:30
Tác giả: YuNguyen
blogradio.vn - Làm người lớn khó lắm ai ơi, nhưng đó là quy luật, đâu ai có thể làm trẻ con mãi được. Nếu được thì trên thế giới này chắc toàn là trẻ con, chẳng ai muốn lớn, chẳng ai muốn phải gồng gánh, phải lo toan vì cuộc sống tất bật này.
***
Có những chiều lang thang trong tiềm thức, dừng chân tại những nỗi buồn đã cũ, chẳng hiểu vì gì, chỉ biết là bản thân đang gồng gánh một điều gì đó. Và tôi nhận ra mình hình như đang chênh vênh, vô định, làm những công việc mà không thấy niềm vui, nhưng ta vẫn cố gượng, bởi vì áp lực cuộc sống quá lớn và tôi không thể cho phép bản thân được nghỉ ngơi.
Có những lúc thật tệ, thật khó khăn mà tôi nghĩ chẳng ai thèm lắng nghe lấy một lời than vãn, bản thân cũng không muốn đem cái năng lượng tiêu cực làm chùng xuống cảm xúc của người khác, vì thế tự bao giờ tôi lại trở thành một kẻ “đùa giỡn với cảm xúc của chính mình”. Thật ra lắm lúc tôi cũng muốn tìm ai đó, thân quen cũng được, xa lạ cũng được, chỉ cần nghe tôi nói, hoặc có thể thở dài một cái cùng tôi, cũng mãn nguyện.
Hoặc cũng lắm khi tôi muốn khóc, khóc thật lớn để quên đi với những áp lực này, những điều đã quá sức chịu đựng của một đứa con gái yếu đuối như thế. Tôi đủ lớn để hiểu tâm hồn con người ta mỏng manh đến nhường nào. Đôi khi bản thân buồn vì những chuyện đâu đâu, tình cảm, gia đình, hay áp lực công việc, mọi thứ như có sắp đặt vậy, cứ lựa chọn lúc bản thân cảm thấy yếu đuối nhất thì mọi thứ không hay lại đổ dồn vào tôi. Cuộc sống này vốn dĩ quá khắc nghiệt, mỗi ngày, mỗi giờ chúng ta đều phải học cách chấp nhận và chống chọi lại nó, chắc cũng vì vậy mà tâm hồn tôi chết đi ít nhiều.
Càng trưởng thành, tôi lại càng muốn mình bé lại, làm người lớn mệt mỏi quá đỗi. Người lớn ngộ lắm, họ chỉ ao ước khát khao một ngày được an yên, được trở về ngày chưa phải bận tâm suy nghĩ, chưa phải gồng gánh những bộn bề của cuộc đời, càng lớn họ càng thấy cô đơn và thiếu vắng hạnh phúc. Vậy bao nhiêu thì mới đủ lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn đấy? Bao nhiêu công việc thì có được hạnh phúc và sự bình yên mà hồi bé ta cứ phải nghĩ thoát khỏi vòng tay gia đình để được lớn lên thật nhanh? Làm người lớn khó lắm ai ơi, nhưng đó là quy luật, đâu ai có thể làm trẻ con mãi được. Nếu được thì trên thế giới này chắc toàn là trẻ con, chẳng ai muốn lớn, chẳng ai muốn phải gồng gánh, phải lo toan vì cuộc sống tất bật này.
Dần rồi quen, tôi nhận ra tôi phải sống cho hiện tại và tương lai, không thể cứ ì ạch ngồi lì một chỗ vì những chuyện buồn đâu đâu. Vậy nên, trước khi quá muộn, hãy thử đi tìm chính mình, tìm lại chúng ta của ngày xưa, vô lo, vô nghĩ, vô tư và tự tại. Hạnh phúc mới là điều quan trọng và sống đúng với những hoài bão mới là hạnh phúc. Hãy biết yêu bản thân mình hơn, làm những điều mình cảm thấy vui, sống đúng là chính mình. Tìm chính mình không khó, cái khó là bản thân có muốn tìm và thực sự muốn sống đúng là chính mình hay không, hay chỉ muốn sống một cuộc đời theo khuôn mẫu và chán ngắt, cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn mà chính ta cũng chẳng thoát ra được.
Tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, đừng phí thời gian vì những dòng tin nhắn vu vơ làm ta buồn nữa, cũng tạm gác lại những việc yêu đương mệt mỏi. Cũng đừng vì những câu nói tổn thương rồi lại đắm chìm vào chúng, chúng chỉ làm ta thêm gánh nặng, mệt mỏi. Và thật ra chênh vênh cũng là một đặc trưng của tuổi trẻ, chẳng có ai không lo lắng về tương lai, nhưng quan trọng bạn đặt bản thân mình vào những vị trí phù hợp, vừa sức, vừa tầm. Chênh vênh để ta tự vấn bản thân đang thiếu và cần những gì, để bù đắp thêm, để học hỏi thêm, vì khi lớn hơn một chút bạn sẽ hiểu tuổi trẻ là gì và mỗi người sẽ có cho mình một định nghĩa phù hợp riêng.
Tuổi trẻ mà, cứ sai đi vì cuộc đời cho phép, cứ thử một lần sai với cuộc sống nhưng đúng với cuộc đời chúng ta. Yêu bản thân hơn, cho phép bản thân thoát khỏi những quy tắc và giới hạn. Chúng ta chỉ có một lần để sống, đừng sống vì ai và cũng đừng là bản sao của ai cả, đừng so sánh bản thân với bất kì ai, vì là con người ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu, đừng ép một con cá phải leo cây và cũng đừng bắt một con mèo phải bơi.
Hãy suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tích cực, thì mọi chuyện sẽ tích cực. Đừng lo chuyện của ngày mai, ngày nào có nỗi lo của ngày đó. Hãy cứ sống đẹp, sống tử tế thì cuộc đời bỗng nhiên hạnh phúc, ít muộn phiền. Quá khứ xin hãy là chuyện của quá khứ, đừng vì nó mà ảnh hưởng đến hôm nay và ngày mai. Chỉ cần là được sống, sống tử tế, thì sự tồn tại của bạn trên cuộc đời này mới đúng nghĩa là sống.
© YuNguyen – blogradio.vn
Xem thêm: Tôi tìm niềm vui giữa một trời chen nắng...
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…