Hà Nội mùa mang theo ký ức
2023-05-17 01:25
Tác giả:
Zum
blogradio.vn - Hà Nội của tôi vẫn ở đây, vẫn rất đẹp theo cách riêng của nó, càng không thể vì thiếu đi một người mà nó bớt nên thơ. Và năm nay, một mùa hoa ban lại nở, cậu ấy và tôi, chắc chắn, sẽ lại quay trở lại những con đường ngập tràn sắc hoa ấy. Nhưng, không phải cùng nhau.
***
Tháng 3, mùa hoa xuống phố, tôi vẫn luôn có một niềm hứng thú đặc biệt với những con đường nơi phố phường Hà Nội, những con đường mà ngày trước chúng tôi thường cùng nhau rong ruổi đi qua. Kể từ ngày không còn đi chung lối, tôi cũng ít qua hẳn, vì thực ra cũng chẳng có lý do gì để ghé đến. Hơn nữa, chỗ ở mới của tôi cũng xa nơi này, rồi thì, công việc bộn bề cứ cuốn dần đi.
Rồi đến một ngày mùa xuân, hoa ban, hoa sưa nở rộ. Khắp các mặt báo ngập tràn bài đăng ngợi ca vẻ đẹp đất trời Hà Nội vào những ngày hoa. Những tuyến đường Hoàng Diệu, Bắc Sơn, Thanh Niên, Phan Đình Phùng... như được khoác lên mình một lớp áo mới. Tôi chợt nhớ cũng khá lâu rồi, mình chưa quay lại những con đường ấy, đắm mình vào vẻ đẹp thiên nhiên và những kỷ niệm xưa cũ.
Những bức hình cậu ấy chụp tôi cùng hoa ban, hoa sưa tầm này năm ngoái, tôi vẫn còn lưu trong máy, cũng chưa từng đăng trên trang cá nhân. Thỉnh thoảng, nhớ những con đường trên phố cũ, nhớ khoảng thời gian đẹp đẽ của những ngày trước, tôi lại lục ra xem. Thời gian này, khi trên mạng thật nhiều bài đăng về mùa hoa ban, hoa sưa nơi thủ đô cổ kính, tôi lại nhớ về cái cảm giác trời khô khô lạnh lạnh, hai đứa vác xe máy đèo nhau lượn lờ ngắm đường phố, chụp choẹt hàng chục kiểu ảnh, đói thì sà vào một quán ăn trên phố cổ, không thì cũng dắt díu nhau vào quán trà sữa, ngồi tám đủ thứ chuyện trên đời.
Thế rồi những ngày vô tư hồn nhiên ấy cũng qua. Vì trưởng thành, vì nhiều điều trong cuộc sống, chúng tôi xa nhau. Mỗi người một cuộc sống mới, những mối quan hệ mới. Tôi không chắc có lúc nào đó trong cuộc sống tấp nập bộn bề, cậu ấy có chợt nhớ đến tôi hay không, như cái cách mà tôi vẫn hay nhớ về cậu.
Tôi là người hoài niệm. Giữa vô vàn những điều mới mẻ, tôi vẫn dành một vị trí đặc biệt cho những điều cũ kỹ. Bởi những thứ ấy mang màu của quá khứ, những thứ - tôi có thể góp nhặt lại, gom vào một góc nhỏ trong trí nhớ của mình.
Có đôi lúc giữa ngập tràn ký ức, bỗng muốn cầm điện thoại lên và nhắn cho cậu ấy một cái tin, chỉ để hỏi thăm, chỉ để biết cậu thế nào. Cậu ấy vẫn ổn, tôi biết, ít nhất là theo những gì cậu ấy thể hiện trên mạng xã hội. Nhưng kỳ thực, tôi vẫn muốn được nhìn thấy một tin nhắn trả lời từ chính cậu ấy, đơn giản là vì muốn giải tỏa một thứ cảm xúc hỗn độn nào đó của bản thân, hơn là việc thực sự muốn biết cậu ấy ra sao. Nhưng rồi lại không muốn làm phiền, tin nhắn soạn rồi vẫn mãi chẳng bao giờ được gửi đi.
Tôi vẫn yêu Hà Nội theo cái cách mà tôi đã từng. Chẳng thể vì một người đã là ký ức mà có thể thôi thương nhớ một nơi tuyệt vời như vậy.
Hà Nội của tôi vẫn ở đây, vẫn rất đẹp theo cách riêng của nó, càng không thể vì thiếu đi một người mà nó bớt nên thơ. Và năm nay, một mùa hoa ban lại nở, cậu ấy và tôi, chắc chắn, sẽ lại quay trở lại những con đường ngập tràn sắc hoa ấy. Nhưng, không phải cùng nhau.
"Bước theo em một chiều đầy gió chiều mùa về bên Hà Nội
Như đã từng rất quen bàn tay ai từng sát bên”.
© Zum - blogradio.vn
Xem thêm: Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mình nhận ra mình cũng cần được yêu thương...
Những lúc đấy mình chỉ cười, bởi vì chỉ bản thân mình mới biết, thật ra mình như thế nào. Chẳng qua là bản thân mình “hèn”. Hèn đúng nghĩa, hèn yêu, hèn cả được yêu.

Tiêu cực là một phần của chính mình
Mỗi ngày trôi qua, mình lại có cảm giác mình muốn sống hơn một ngày. Mình vẫn còn những cuộc gặp gỡ mà mình cần phải gặp, còn những nơi mà mình cần phải đến, mọi thứ đều cần thời điểm thích hợp.

Bây giờ là mùa đông
Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ
Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn
Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.