Hà Nội mùa mang theo ký ức
2023-05-17 01:25
Tác giả:
Zum
blogradio.vn - Hà Nội của tôi vẫn ở đây, vẫn rất đẹp theo cách riêng của nó, càng không thể vì thiếu đi một người mà nó bớt nên thơ. Và năm nay, một mùa hoa ban lại nở, cậu ấy và tôi, chắc chắn, sẽ lại quay trở lại những con đường ngập tràn sắc hoa ấy. Nhưng, không phải cùng nhau.
***
Tháng 3, mùa hoa xuống phố, tôi vẫn luôn có một niềm hứng thú đặc biệt với những con đường nơi phố phường Hà Nội, những con đường mà ngày trước chúng tôi thường cùng nhau rong ruổi đi qua. Kể từ ngày không còn đi chung lối, tôi cũng ít qua hẳn, vì thực ra cũng chẳng có lý do gì để ghé đến. Hơn nữa, chỗ ở mới của tôi cũng xa nơi này, rồi thì, công việc bộn bề cứ cuốn dần đi.
Rồi đến một ngày mùa xuân, hoa ban, hoa sưa nở rộ. Khắp các mặt báo ngập tràn bài đăng ngợi ca vẻ đẹp đất trời Hà Nội vào những ngày hoa. Những tuyến đường Hoàng Diệu, Bắc Sơn, Thanh Niên, Phan Đình Phùng... như được khoác lên mình một lớp áo mới. Tôi chợt nhớ cũng khá lâu rồi, mình chưa quay lại những con đường ấy, đắm mình vào vẻ đẹp thiên nhiên và những kỷ niệm xưa cũ.
Những bức hình cậu ấy chụp tôi cùng hoa ban, hoa sưa tầm này năm ngoái, tôi vẫn còn lưu trong máy, cũng chưa từng đăng trên trang cá nhân. Thỉnh thoảng, nhớ những con đường trên phố cũ, nhớ khoảng thời gian đẹp đẽ của những ngày trước, tôi lại lục ra xem. Thời gian này, khi trên mạng thật nhiều bài đăng về mùa hoa ban, hoa sưa nơi thủ đô cổ kính, tôi lại nhớ về cái cảm giác trời khô khô lạnh lạnh, hai đứa vác xe máy đèo nhau lượn lờ ngắm đường phố, chụp choẹt hàng chục kiểu ảnh, đói thì sà vào một quán ăn trên phố cổ, không thì cũng dắt díu nhau vào quán trà sữa, ngồi tám đủ thứ chuyện trên đời.
Thế rồi những ngày vô tư hồn nhiên ấy cũng qua. Vì trưởng thành, vì nhiều điều trong cuộc sống, chúng tôi xa nhau. Mỗi người một cuộc sống mới, những mối quan hệ mới. Tôi không chắc có lúc nào đó trong cuộc sống tấp nập bộn bề, cậu ấy có chợt nhớ đến tôi hay không, như cái cách mà tôi vẫn hay nhớ về cậu.
Tôi là người hoài niệm. Giữa vô vàn những điều mới mẻ, tôi vẫn dành một vị trí đặc biệt cho những điều cũ kỹ. Bởi những thứ ấy mang màu của quá khứ, những thứ - tôi có thể góp nhặt lại, gom vào một góc nhỏ trong trí nhớ của mình.
Có đôi lúc giữa ngập tràn ký ức, bỗng muốn cầm điện thoại lên và nhắn cho cậu ấy một cái tin, chỉ để hỏi thăm, chỉ để biết cậu thế nào. Cậu ấy vẫn ổn, tôi biết, ít nhất là theo những gì cậu ấy thể hiện trên mạng xã hội. Nhưng kỳ thực, tôi vẫn muốn được nhìn thấy một tin nhắn trả lời từ chính cậu ấy, đơn giản là vì muốn giải tỏa một thứ cảm xúc hỗn độn nào đó của bản thân, hơn là việc thực sự muốn biết cậu ấy ra sao. Nhưng rồi lại không muốn làm phiền, tin nhắn soạn rồi vẫn mãi chẳng bao giờ được gửi đi.
Tôi vẫn yêu Hà Nội theo cái cách mà tôi đã từng. Chẳng thể vì một người đã là ký ức mà có thể thôi thương nhớ một nơi tuyệt vời như vậy.
Hà Nội của tôi vẫn ở đây, vẫn rất đẹp theo cách riêng của nó, càng không thể vì thiếu đi một người mà nó bớt nên thơ. Và năm nay, một mùa hoa ban lại nở, cậu ấy và tôi, chắc chắn, sẽ lại quay trở lại những con đường ngập tràn sắc hoa ấy. Nhưng, không phải cùng nhau.
"Bước theo em một chiều đầy gió chiều mùa về bên Hà Nội
Như đã từng rất quen bàn tay ai từng sát bên”.
© Zum - blogradio.vn
Xem thêm: Tổn Thương Theo Năm Tháng Sẽ Lành, Nỗi Đau Theo Thời Gian Sẽ Nhạt
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa