Đợi bao lâu không đáng sợ, sợ là không biết chờ đến bao giờ
2025-01-04 19:40
Tác giả:
Lê Huy Thuận
blogradio.vn - Người tình cũ của em giờ như hòn đá tảng trơ trọi giữa đất trời, không cảm xúc, không tha thiết. Và có lẽ những gì anh yêu, anh thương mến, anh trân trọng đã dành cho em hết rồi.
***
Sau chia tay, những tình cảm trong anh thu nhỏ lại, những thứ xúc cảm ban đầu dần nguội lạnh và trái tim anh đã hoá cằn cỗi tựa như sa mạc ngàn năm mưa không tới.
Anh dặn lòng mình đừng mềm yếu thêm bất cứ lần nào nữa. Mọi sự ngọt ngào, ấm áp, bình yên cũng không làm anh lay động, vì em ra đi mang theo hết những rung động, bồi hồi, say mê, để lại cho anh một tấm thân hao gầy, một linh hồn xanh xao, một con người suy kiệt.
Anh hóa thân thành những thứ anh từng ghét nhất, chê trách, phê phán nhất. Anh dấn thân vào những đêm sáng không ngủ, anh uống cà phê đen và hút thuốc, anh bỏ bê thân xác đến khi không còn nhận ra bản thân mình trong gương. Tất thảy anh làm đều là muốn quên đi em, xóa mờ đi những kí ức cứ hiển hiện trong tâm trí, điều đó làm anh đau, than khóc đến đáng thương, đáng trách.
Phần vì chán chường, tẻ nhạt, cô quạnh, phần vì muốn em thấy mà thương xót để quan tâm lấy chút ít cũng khiến anh vui lòng, nhưng nhận lại sự im lặng đến đáng sợ. Có lẽ em đã cạn tình cạn nghĩa, có lẽ em đang yên vui bên một bờ vai khác, chẳng đoái hoài, chẳng can dự, chẳng bận tâm về kẻ đê hèn này nữa.
Anh cố gắng cho lòng mình nở hoa, anh kiên trì cho tim mình mở cửa nhưng không thay đổi được gì nữa rồi. Người tình cũ của em giờ như hòn đá tảng trơ trọi giữa đất trời, không cảm xúc, không tha thiết. Và có lẽ những gì anh yêu, anh thương mến, anh trân trọng đã dành cho em hết rồi.
Ngày như kéo dài lê thê, đêm như chẳng vận động, anh nằm đợi năm tháng trôi qua, ôm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi, cầu mong cho ngôi sao kia đổi ngôi, cầu mong cho người con gái anh thương sẽ quay trở lại, nói lời yêu lại từ đầu. Dù cho gập ghềnh cách trở, dù cho biển động sóng trào, dù cho vinh hiển, sang hèn, dù cho bạc mái đầu anh vẫn sẽ nơi đây chờ em, nơi ta hò hẹn ngày ban đầu.
Anh bắt chuyến tàu không số, dừng ở ga cuối cùng. Anh lang thang ở nơi chưa từng đặt chân tới, anh tìm tòi thứ làm anh yên lòng, anh nhặt nhạnh sỏi đá vô tri. Hình như anh thấy ánh sáng rực rỡ ở cuối chân trời nhưng không kịp nữa rồi, chuyến tàu cuối cùng anh đã lỡ, lỡ như không gặp lại người anh yêu.
Giữa thế giới mênh mông này, có cách nào để hai người xa nhau có thể gặp lại không?
Ngần ấy năm dài, ngần ấy tháng rộng, ngần ấy thời gian mình xa cách, anh vẫn cầu trời rằng một ngày nào đó mình có thể gặp lại em để thấy em cười trong nắng, để nguôi ngoai đi nỗi ân hận trong tâm.
Hai ta đó, vẫn sống chung một bầu trời, chạy thật nhanh dưới một cơn mưa và cảm nhận hơi thở của biển cùng nhau. Ấy vậy mà, do duyên mệnh ta đã cạn hay lòng người đã đổi khác, anh dù muốn cũng chẳng hay hiện tại em sống ra sao và yêu người thế nào...
Anh vẫn đứng đợi trong cơn gió mùa, lạnh lẽo chẳng thấy mà chỉ là ngập tràn hơi thở của em, anh nhớ thương em và mong một ngày ta lại tương phùng.
Sau chia tay, có thể em sẽ hận anh vì đã không yêu em trọn vẹn nhưng anh tin rằng em sẽ vượt qua thôi, em sẽ tươi mới và xinh đẹp. Lỗi tại anh.
Rằng anh sẽ đợi, đến khi hao gầy thân xác
Mưa rơi sẽ tạnh, cỏ cây lại xanh tươi
Em dù có chân trời cách trở
Khi đau thương hãy trở về đây bên anh.
© Lê Huy Thuận - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vì Cuộc Đời Là Chuyến Hành Trình Không Dễ Dàng | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.