Dấu Chân Online 66: Nhật ký cô gái bé nhỏ đi vòng quanh thế giới (Hết)
2012-05-21 14:48
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Tôi đứng ở ven đường, ngay cạnh biên giới, giơ
ngón tay cái lên trong không khí. Một chiếc buýt nhỏ dừng lại, 3 luật sư và tài
xế của họ đang trên đường từ Argentina trở về nhà. Qua Cerro Aconcagua, ngọn
núi cao nhất của châu Mỹ, qua những sườn đồi trồng nho, cho tôi xuống Viña del
Mar, một thành phố Chile ở cạnh Thái Bình Dương.
Ở Nam Mỹ tôi có một tiếp cận với người dân khác với ở châu Á. Tôi nói trôi chảy tiếng Tây Ban Nha, cha tôi là người Mexico, tôi lớn lên trong một gia đình nói 2 thứ tiếng. Khi còn bé, tôi không muốn nói tiếng Tây Ban Nha, không hiểu tại sao cha tôi lại nói một thứ tiếng khác với những đứa bé trong nhà trẻ, khác với anh chị em tôi, khác với mẹ tôi. Câu nói duy nhất bằng tiếng Tây Ban Nha trong nhiều năm liền của tôi là “Papá, puedo ver la tele? – Ba ơi, con có được phép xem ti vi không?” Tôi có tóc vàng và da trắng, người ta nhìn không biết tôi là một nửa người Mexico . Rất nhiều người dân bản xứ ngạc nhiên khi tôi trả lời họ bằng tiếng lóng Mexico . Họ rất vui.
Tôi đi dọc theo Thái Bình Dương cho đến khi tìm được một bãi biển tôi thích. Tôi đã cưỡi ngựa qua đụn cát, phi nước đại vào lúc hoàng hôn xuyên qua những làn sóng đang quất mạnh như những ngọn roi. Tôi rất thích thú và có một cái mông đau điếng. Tôi hỏi người chủ ngựa liệu tôi có được phép ở lại nông trại của ông ấy hay không. El rancho trở thành tu viện Chile của tôi. Sống ở đây là 60 con ngựa hoang, 60 con bò, chó chạy rong và mèo hoang.
Tôi vắt sữa bò vào lúc bình minh, làm sữa chua và phó mát từ sữa. Ban ngày tôi cùng với thằng bé chăn bò Pitufo xua đàn bò qua đụn cát, chúng cần phải phải tắm biển, chúng tôi tắm chung với chúng nó. Chúng tôi cưỡi ngựa không yên và không ủng, nướng bánh mì trong lửa trại, đếm sao băng, ngủ trên bãi biển quanh đống than hồng sưởi ấm.
Tôi sống cho khoảng khắc, như sư thầy đã dạy, không nghĩ về ngày hôm qua, không nghĩ đến ngày mai. Tôi giải phóng tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ của mình, tôi trần trụi, tôi tự do.
Một ngày cưỡi ngựa trở thành nhiều tuần lễ. Tôi bỏ hành trang xuống, du lịch không có ba lô. Nó làm cho tôi xa lạ.
Hồ muối cạn, Bolivia, ngày 311
Tôi đi cùng xe Jeep trên cái hồ muối cạn lớn nhất thế giới – hồ Salar de Uyuni lớn hơn thành phố Hamburg 16 lần, một lớp muối dầy cả mét khiến cho người ta có thể chạy xe trên đó được. Chúng tôi ngồi chen chúc 4 ngày trời trong một chiếc Toyota Lanscruiser cũ kỹ, chằng buộc nước uống và thức ăn dự trữ, nhiên liệu và ba lô trên nóc xe.
Chúng tôi lao qua khoảng rộng mênh mông của diện tích trắng đến chói mắt này, tôi mất định hướng, không biết đâu là trời đâu là đất. Giống như chuyến viếng thăm một hành tinh khác, và có một sinh vật nhỏ màu nâu ngồi cạnh tôi trong chiếc Jeep, có lẽ là người của hành tinh xa lạ đấy.
Vikram Seth, 56 tuổi, người Ấn, khác với tất cả những người đi du lịch khác mà tôi đã gặp trên đường đi. Ông trông không giống họ, ông nói không giống họ, ông hỏi không giống họ. Vikram hài lòng. Tuy không muốn, nhưng chỉ sau vài giờ tôi đã trải rộng cuộc đời tôi ra trước ông ấy.
Sau chuyến đi bằng xe Jeep đấy ông quyết định đi cùng với tôi. Chúng tôi đi tàu hỏa xuyên qua Peru , việc ông ấy lớn hơn tôi đến 30 tuổi chẳng đóng vai trò gì. Chúng tôi chơi bài, ông kể lại thời còn bé của ông, hỏi về thời bé của tôi ở Đức.
Ông biết 7 thứ tiếng, quan tâm đến từng người một. Ông nói tiếng Anh giọng Oxford , trích dẫn những bài hát của Schubert bằng tiếng Đức. Ông làm cho tôi ngạc nhiên. Gương mặt của ông mang nét trẻ con, không có nếp nhăn, dây giày thường hay bung ra.
Trên tàu, một hành khách ngồi cạnh chúng tôi đọc quyển sách có tựa đề “‘Two Lives’ by Vikram Seth”. Sách của ông. Hai người bắt chuyện với nhau. Ông chẳng hề kể với tôi về thành công của ông. Ở nhà tại Anh quốc, ông dấu sách của ông trong một căn phòng trên gác xép sát mái nhà.
Hành lý của Vikram: 3 cái va ly nhét đầy những bộ tiếp hợp, dây điện, một cái điện thoại vệ tinh và áo len, tất, mũ bằng len Alpaka. Ông không thể nói không khi trẻ con mời ông mua những thứ tự đan lấy.
Chúng tôi chèo thuyền qua hồ Titicaca, Vikram vẽ cảnh hoàng hôn, tôi chèo. Phần phía tây của hồ thuộc Peru, phần phía đông thuộc Bolivia, Người Peru nói rằng phần “Titi” thuộc về họ, phần “Caca” thuộc người Bolivia.
Vikram bị thế giới mê hoặc; khi không vẽ ông chụp ảnh nó. Vikram có thể chụp mãi cùng một cái như thế, nó có thể làm cho người ta bực mình. Một hoa hồng là một hoa hồng là một hoa hồng?
Ông kể lại việc trước đây 2 tuần ông đã ngủ trong Sheraton Iguazú ra sao, trong một khách sạn 5 sao ở Argentina. Tôi không nắm bắt được ông ấy, lúc nào ông cũng tuột ra khỏi tay tôi, tôi không hiểu ông ấy. Đôi lúc tôi nghĩ rằng cái thế giới mà ông đang đi du lịch không giống như thế giới của tôi.
Khi ông ở bên cạnh, tôi có cảm giác như đang ở nhà. Ông hỏi những câu mà tôi chưa từng đặt ra cho tôi. Ông cho tôi cái cảm giác rằng chuyến du lịch của tôi có một ý nghĩa nào đó.
Cảng hàng không, Đức, ngày 365
Trở về thế giới Phương Tây: nhà vệ sinh trong cảng hàng không. Không có cái xô để tôi quẳng giấy vệ sinh đã dùng vào trong đó, khi tôi vừa đứng lên thì cầu vệ sinh tự dội nước. Nước tự động chảy ra khi tôi đưa tay vào bồn rửa mặt, giấy lau khô tay chìa ra khi tôi đến gần cái hộp ở trên tường.
Về đến nhà. Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi: “Chuyến đi ra sao?” Tôi vui mừng vì có bánh mì đen và bia Đức. Nghĩ về chuyến đi của tôi và mơ rằng mình lại tiếp tục đi.
“Có nghĩa gì, tôi tự hỏi; tại sao lại có sự bồn chồn này?” Vikram viết như thế trong quyền “From Heaven Lake”. “Thỉnh thoảng, tôi có cảm giác như đang đi trong thế giới để sưu tầm những nỗi niềm hoài cổ trong tương lai.”
Nhacvietplus tổng hợp
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.