Phát thanh xúc cảm của bạn !

Còn những con đường mới (Thì thầm 380)

2014-07-30 21:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum

Thì thầm bên bàn phím - Ngoài trời mưa vẫn rơi, nỗi buồn vẫn chất chứa như hôm nào. Nghe mấy đứa bạn nói về điểm nó mà tớ  ''thèm'' quá. Cuộc đời vẫn thế, nó không bắt đầu bằng 2 chữ "GIÁ NHƯ....". May mắn không phải khi nào cũng mỉm cười với bất cứ ai, và tớ là một minh chứng sống rằng bản thân tớ đã không may mắn để được nhận lấy ''1% may mắn cuả 100% thành công".



Tớ đã tùng ước ao trọn vẹn về một cuộc đời sinh viên đẹp như mơ, nhưng giờ đây mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi khi tớ nhận trong tay một con điểm thi không hề mong muốn. Tớ đã buồn, theo cái cách tự nhiên nhất của một con bé rớt đại học. Nhưng giờ thì đã ổn rồi, vì tớ nhận ra cuộc sống có nhiều thứ thú vị hơn ngoài giảng đường đại học!

Sài Gòn mùa này có những cơn mưa!

Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, không sấm rền, không những vệt sét dài khiến người ta sợ hãi.

Sài Gòn mùa này dễ mưa lắm, sáng sớm trời nắng nhẹ, cứ nghĩ hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời, đúng cái chất mà người ta gán cho cái thành phố năng động này. Nhưng chỉ nhanh thôi sau đó, sẽ bất chợt "nhổm" đến một cơn mưa rào làm ai đó ướt sũng.

Mưa Sài Gòn buồn lắm!

Lần đầu chứng kiến cảnh mưa Sài Gòn, tớ đã khóc huhu như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn. Bởi cái cách Sài Gòn đón mưa buồn lắm. Lúc ấy tớ đã tự hỏi rằng nếu giờ này ở nhà thì đang như thế nào nhỉ? Và tớ đã bắt đầu cuộc sống tự lập ở miền đất xa lạ như thế đấy!
 
Trong cuộc đời, cũng có lắm cơn mưa bất chợt ập xuống, trở thành một đám mây đen bao phủ cả vùng trời của con người.

Sài Gòn đón mưa vào một ngày nắng nhẹ. Và tớ cũng đã đón nhận một cơn mưa vào một ngày giống hệt như thế. Bạn tin không, tớ đã khóc đấy, không lớn nhưng cũng đủ hai mí mắt sưng húp khi được cô bạn thân báo tin về điểm số thi đại học của mình. Một con số quá thấp, một con số tớ chưa bao giờ nghĩ đến, một con số đánh bại đi ước mơ và mục tiêu cũng như tất cả những dự định mới nhen nhóm mà sẽ không bao giờ có cơ hội nảy mầm. TRƯỢT ĐẠI HỌC. Ba tiếng mười chữ- tưởng chừng như đơn giản và ngắn gọn- mà sao khó nói đến thế. Mười hai năm làm học sinh giỏi làm gì, khi giờ đây kết quả chỉ là con số đầu một.



Mười hai năm miệt mài đèn sách, trong khi những đứa bạn cùng lứa có gấu để đi chơi cùng, thì mình lại phải chụm đầu vào bài vở. Những cơn buồn ngủ ập đến như ai kia, có thể nói"Go to bed" một cách tự do thì bản thân lại tự nhủ "Ráng ôn thêm tí nữa thôi''. Mùa đông rét mướt, ai kia được trùm chăn ấm, hưởng thụ cái hương vị"rét cảnh nhưng ấm lòng'' thì con bé nhà ai kia vẫn say mê bên cái đèn điện cũ hoàn thành nốt mấy bài tập đề ra. Thế nhưng giờ đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Mới bước chân ra đời mà sao cú hích quá lớn đủ để đạp đổ niềm tin của một con bé 18 tuổi đầu đến thế. Trượt đại học, niềm tin vào bản thân cũng theo đó mà bay cùng những con số.

Ngày rời quê lên thành phố, 2 đứa em bất chấp cơn buồn ngủ, cũng dậy chào chị chúc chị lên đường mạnh giỏi và cố gắng làm bài tốt nhé. Khuôn mặt mẹ có đôi mắt ươn ướt vẫy tay chào tạm biệt con gái và không quên nhắc nhở tự chăm sóc cho bản thân để ráng mà thi cho đậu. Bố trở tớ ra xe không quên dăn dò những điều cần thiết khi lần đầu tiên đi xa với kinh nghiệm của một người đã"dày gió dạn sương".

Ngày thi đến, mới tờ mờ sang bố đã gọi điện hỏi rằng con đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ chưa, hôm nay ai chở con đi, ráng thi cho tốt nghe con. Buổi thi kết thúc, vừa ra khỏi phòng là cô em gái đã í éo gọi điện xem chị gái làm bài thế nào. Tất cả những người mà tớ yêu thương nhất, tất cả điều đặt niềm tin yêu tuyệt đối nhất đến đứa con gái, người chị, người em gái của họ. Nhưng giờ mọi thứ đã vỡ vụn. Ngày gọi điện về nói với mẹ rằng tớ đã trượt đại học, nghe giọng mẹ buồn lắm, điều đó làm tớ càng đau và thương bố mẹ nhiều hơn. Nhìn những nếp nhăn trên gương mặt ngoài 40 của mẹ và mái đầu điểm hai thứ tóc của bố, tớ lại thấy có lỗi với họ đến chừng nào. Đứa con gái của họ đã không làm được như những gì nó mong đợi và đã phụ tấm lòng của họ. Nhớ lại gương mặt tảo tần trong một buổi trưa hè nắng nóng hôm nào, tớ chỉ muốn hét thật to ba chữ:"CON XIN LỖI".

Ngoài trời mưa vẫn rơi, nỗi buồn vẫn chất chứa như hôm nào. Nghe mấy đứa bạn nói về điểm nó mà tớ  ''thèm'' quá. Cuộc đời vẫn thế, nó không bắt đầu bằng 2 chữ "GIÁ NHƯ....". May mắn không phải khi nào cũng mỉm cười với bất cứ ai, và tớ là một minh chứng sống rằng bản thân tớ đã không may mắn để được nhận lấy ''1% may mắn cuả 100% thành công".

Có người bảo,''Cánh cửa này đóng lại,sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Tớ tin điều đó, nhưng lại không hề thích điều đó, nhất là ở vào cái cảnh ngộ trớ trêu như thế này, khi mà tớ đã đặt quá nhiều hi vọng vào ngôi trường đã chọn. Các cụ nói cấm có sai: Hi vọng lắm thì thất vọng càng nhiều. Điều quan trọng bây giờ là tớ phải học cách chấp nhận nó như một điều tất yếu để vơi bớt nỗi thất vọng hôm nào.

Tớ sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình đâu nhé! Chỉ là tớ rẽ nó theo một hướng khác- trên một con đường vất vả và đầy chông gai hơn mà thôi. Đời luôn cho ta những bài học thất bại để ta gục ngã, nhưng không phải để từ bỏ mà đứng lên từ vấp ngã đó. Người ta sẽ không nhìn vào nơi bạn ngã mà sẽ nhìn xem bạn đứng lên từ đống đổ nát kia thế nào mà thôi. Đại học chỉ là một trong những cách, hay nói đúng hơn là một trong số những chiếc cầu bắc qua thị trấn mang tên ''Thành Công''. Cũng như việc trên đường từ Quận 1 đến Quận Thủ Đức, bạn có thể chọn cách băng qua cầu Sài Gòn, như thế rất nhanh hơn và tiết kiệm thời gian nữa. Nhưng đâu chỉ có mỗi một con đường đó, bạn có thể lựa chọn cách phượt Hầm Thủ Thiêm, một lần trải mình trong ''lòng đất'', hẳn là rất thú vị đấy bạn ạ. Vậy nên, thay vì khóc hay tiếc nuối vì kết quả đại học không như mong muốn, hãy tìm cho mình một cơ hội mới! Hãy xem như việc trượt đại học như là một trong số những vấp ngã bạn phải trải qua trong cuôc sống nhộn nhịp, tấp nập, đầy những cạm bẫy và lo toan như thế này, bạn nhé! Có thể khó khăn khi bắt đầu cuộc sống không phải là sinh viên, nhưng đâu đó ngoài giảng đường, còn có nhiều điều bất ngờ đang chờ bạn, bạn ạ! Không phải tớ an ủi bạn đâu, mà đó là cách gọi tên cho danh hiệu ''chiêm nghiệm cuộc sống'' đấy nhé!

Chúc các  tân sinh viên học tập thật tốt và cố gắng thực hiện trọn vẹn ước mơ(gói ghém giấc mơ và thực hiện giùm tớ nữa),còn chúng tớ đang chờ một cơ hội mới mở ra.

Gửi bạn của tôi- những người chưa may mắn vượt qua kì thi đại hoc! LẠC QUAN LÊN BẠN NHÉ.

  • Thì thầm được gửi từ bạn Nguyễn Phương

Mời bạn lắng nghe thì thầm Sợ phải lớn lên

Thì thầm số 380 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio

(...)





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radicũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.








Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top