Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

2020-10-06 10:13

Tác giả: Xương rồng đá Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Trưởng thành và cô đơn, dường như bao giờ cũng gắn liền với nhau. Cô đơn theo một chiều hướng tích cực để giúp chúng ta vượt qua cảm giác chênh vênh trong cuộc sống dễ dàng hơn. Đối với những người trưởng thành, thì nỗi cô đơn được xem là một điều vô cùng đẹp đẽ.

***

Có một đoạn radio mà tôi đã từng nghe của anh Hamlet Trương “Con người chúng ta thật lạ. Khi ta bé, ta có thể tự tìm ra sở thích của bản thân tự mình làm vui bản thân cho dù là bất kì hoàn cảnh nào. Khi ta lớn, khi ta trưởng thành chúng ta mất dần niềm vui, nụ cười cũng giảm bớt ta không thể hiểu bản thân mình muốn gì mình cần gì nữa. Rồi đến khi mình đến một độ tuổi nào đó, với ta điều ước duy nhất chính là được bình yên. Mà cô đơn cũng chính là một loại bình yên”.

Cô đơn đang là sự lựa chọn của riêng tôi.

Khi cô đơn, mỗi sáng thức dậy bạn có thể hăng hái mở cánh cửa đón những tia sáng Mặt trời đầu tiên, tận hưởng không khí lúc sáng sớm mà không hề bị quấy rầy bởi những tiếng báo tin nhắn từ điện thoại cũng chẳng phải thấp thỏm chờ những tin nhắn từ một ai đó. Và cho dù bạn có biến mất khỏi facebook cả ngày cũng chẳng vấn đề gì cả, có chăng là một vài thông báo từ hệ thống.

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Cô đơn cho chúng ta có nhiều thời gian sống cho gia đình. Cuối tuần có thời gian đi chợ, nấu những món ăn ngon cho gia đình, tận hưởng tài nấu nướng của bản thân. 

Tôi thích nhất là cảm giác được vào bếp nấu nướng, hít hà mùi những món ăn vừa mới nấu xong được đưa xuống bếp. Những làn khói phả vào cánh mũi mặc dù có thể hơi mặn do nêm hơi quá tay. Dọn bàn, cùng mọi người thưởng thức món ăn do chính tay mình nấu, cùng người thân nói những câu chuyện không đầu không cuối. Khoảnh khắc ấy bình yên đến lạ.

Cô đơn cho chúng ta có nhiều thời gian sống cho chính bản thân mình. Không cần phải đắn đo mình dạo này béo hay gầy, vì vậy mà có thể đặt những món ăn mình thích. Ra đường, chẳng cần hàng tiếng để skincare hay makeup, lôi chục bộ quần áo ra nhưng vẫn không có gì để mặc. Hoặc cầu kỳ lựa những đôi giày cao gót khiến mình.

Nếu như bạn cô đơn thì bạn có thể tùy ý mặc bộ quần áo free size, đi giày bệt, tóc buộc cao, hôm nào nổi hứng thì makeup. 

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Bạn sẽ có những buổi cuối tuần thư thả uống trà ngồi đọc những cuốn sách mà mới mua được ở hiệu sách. Tôi thích cảm giác được cảm nhận những trang sách thơm tho vẫn còn nguyên mùi sách mới. Chán rồi lại lôi chì ra vẽ, tai đeo headphone nghe những bản nhạc không lời. Bên cạnh là chú mèo lười đang nằm cuộn tròn. Tối sẽ nằm trùm chăn xem những bộ phim ngôn tình rồi khóc sướt mướt khi nam chính không đến với nữ chính. 

Thỉnh thoảng sẽ rủ mẹ hoặc chị đi mua sắm những món đồ mình thích, sắm sửa cho gia đình. Thay vì phải khóc lên khóc xuống vì bị phản bội hay nghi ngờ có kẻ thứ ba phá hoại thì cô đơn chẳng tốt hơn sao.

Cô đơn một mình chúng ta có thể sống đúng với cảm xúc của mình. Vui thì cười thật nhiều, buồn thì khóc thật to rồi tự lau khô nước mắt. Không phải lo sợ che giấu cảm xúc của bản thân khi đứng trước một ai đó. 

Mỗi ngày thức dậy đều nở nụ cười cho dù đêm hôm qua có thức đến nửa đêm, bọng mắt sưng phồng thì hôm nay vẫn sẽ là một ngày rất khác. 

Mỗi ngày đều cố gắng phấn đấu, học hỏi để hoàn thiện mình hơn. Học cách yêu bản thân mình hơn. Không phải ai cũng thích một mình và không phải ai cũng muốn chọn cô đơn một mình để làm bạn. Nhưng hãy xem một mình chính là món quà của sự trưởng thành để thanh xuân của bạn luôn vui vẻ và đáng nhớ.

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Càng trưởng thành càng cô đơn

Khi bước qua cái bóng của thanh xuân, chúng ta phải học cách bước đi trên con đường dành cho những người trưởng thành thật sự. Một ngày dài trôi qua, hòa mình vào đám đông xa lạ, mọi người đều hối hả để lướt qua cuộc đời nhau một cách vội vã như đang chạy đua với thời gian hữu hạn của chính bản thân mình.

Thời gian chẳng bao giờ được gọi là đủ cho cuộc sống bộn bề của một người trưởng thành. Mỗi ngày thức dậy, ý nghĩ đầu tiên mà chúng ta hình dung trong đầu là hôm nay có bao nhiêu công việc đang đợi mình giải quyết. 24 giờ đồng hồ tích tắc trôi qua đi, mọi việc vẫn đang dở dang. Chúng ta cảm thấy mệt mỏi trước những điều đang xảy ra, rằng bản thân đã cố gắng nhưng dường như cuộc sống chưa bao giờ là ổn cả.

Những tiếng thở dài tuyệt vọng, những ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những khoảng lặng vô hồn. Có phải chăng, chúng ta đã quá cô đơn trong cuộc sống hiện đại này? Tôi cũng chẳng biết, có nên xem nó là nỗi cô đơn tiêu cực hay không. Những gì tôi thấy, chỉ là những hình ảnh mơ hồ về cuộc sống này, tôi chẳng thể nào lưu giữ những điều khiến mình vui vẻ như lúc trước đây. Tất cả giống như một cuốn phim cũ kỹ đang được tua chậm trong đầu tôi vậy.

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Chắc hẳn, chúng ta ai lớn lên mà chẳng thấy cô đơn chênh vênh đến lạ lẫm. Nỗi cô đơn mà chúng ta không thể than vãn với bất kỳ ai, cũng không thể nhờ ai đó giúp đỡ, càng không thể khóc òa lên như một đứa trẻ khi xung quanh đây là thế giới của những người lớn. Họ sẽ chỉ nhìn bạn và cho rằng bạn là một kẻ yếu đuối mà thôi.

Khi ngồi một mình lặng lẽ, nhìn thành phố chuyển động và khép mình sống trong nỗi cô đơn của bản thân. Tôi lại nghĩ “Chỉ khi trưởng thành như thế này, chúng ta mới biết đích thực nỗi cô đơn là gì?” Là tự tạo cho mình một vỏ ngoài rất ổn, nhưng sâu thẩm bên trong lại tự phá vỡ từng mảnh ghép tâm hồn chính mình. Áp lực giữa cuộc sống đầy những điều toan tính và ganh đua lẫn nhau, khiến chúng ta càng dễ cô đơn hơn bao giờ hết. Đôi khi cảm thấy sợ hãi, vì không biết trong dòng đời xô bồ và phức tạp như thế này, liệu chúng ta còn là chính mình nữa hay không?

Nhưng càng ngày tôi càng thấy rằng, dường như càng trưởng thành càng khiến tôi thích cảm giác cô đơn này hơn bao giờ hết. Mặc dù bề ngoài chúng ta vẫn nghĩ, tạo ra nỗi cô đơn trong cuộc sống chính mình chẳng hề tốt chút nào. Nhưng trái lại, cô đơn cũng là một cái hay. Bởi vì, chỉ khi cô đơn chúng ta mới biết được rằng, nên lắng nghe cảm xúc bên trong mình nhiều hơn, để có thêm động lực tiếp tục bước tiếp.

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Bất kỳ một ai, bước đến tuổi trưởng thành đều cảm nhận được sự cô đơn của bản thân. Nếu như bạn, không nhận ra mình cô đơn đến nhường nào, thì chắc chắn rằng bạn chỉ là đứa trẻ trong cơ thể của một người lớn mà thôi.

Từ khi nào, con người lại cảm thấy mình dễ cô đơn đến thế. Bài hát của ca sĩ Tóc Tiên đoạn điệp khúc cứ như ngân vang mãi trong đầu những người trưởng thành như tôi “Hôm nay sao tôi cô đơn quá” Cô đơn ở đây không được xem là nỗi cô đơn trong tình yêu đôi lứa, mà đó là nỗi cô đơn của những con người trưởng thành. Nhưng nghịch lý là, chúng ta chẳng hiểu vì sao mình lại cô đơn.

Thật ra nỗi cô đơn này, giống như một người bạn thầm lặng tìm đến và an ủi chúng ta vào những lúc tâm trạng bạn trở nên tồi tệ nhất. Thay vì, bâng khuâng suy tư với chính mình, thì chúng ta có một người sẵn sàng lắng nghe và đồng cảm, chính là sự cô đơn. Thậm chí, ngay cả lúc chúng ta vui vẻ cười nói với mọi người, vẫn tưởng mình sẽ rất ổn.

Nhưng chắc rằng, sâu thẳm trong tâm hồn đâu đó chúng ta vẫn thấy mình thật cô đơn. Chẳng biết vì sao, nỗi cô đơn vẫn luôn hiện diện kể cả khi bạn vui vẻ cơ chứ. Bạn có biết vì sao không? Vì nó giúp bạn nhận ra, dù bạn có thể giả dối với bao nhiêu người đi chăng nữa, thì cũng không thể nào giả dối với chính bản thân mình được, thật ra bạn không hề vui như bạn đã nghĩ.

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Nếu xét mặt tích cực thì cô đơn một chút cũng không sao. Vì khi cô đơn, bạn sẽ có thời gian hiểu rõ bản thân mình đang nghĩ gì và cần gì. Bạn sẽ biết cách lặng lẽ chiêm nghiệm cuộc sống, theo cách mà mình nghĩ. Điều đó, không phải thú vị hơn so với việc phải hòa mình vào sự hào nhoáng lung linh của cuộc sống hiện đại ngoài kia hay sao.

Dường như khi trưởng thành, chúng ta không chỉ lớn về ngoại hình mà còn lớn về suy nghĩ. Nỗi cô đơn bất chợt, sẽ cho bạn cái nhìn sâu sắc hơn về cuộc đời này. Thậm chí, khi nhớ về hình ảnh của mình ngày xưa bạn sẽ không khỏi bật cười và nghĩ, thì ra mình cũng đã từng một thời vui tươi và yêu đời đến thế. Vì đó là thanh xuân là tuổi trẻ, bạn có quyền như thế. Nhưng khi trưởng thành, bạn sẽ nhận ra muốn vui vẻ như thời gian trước đó cũng là một điều khó khăn.

Có thể bạn của bây giờ, đã hoàn toàn khác xa bạn của ngày xưa, chín chắn và trưởng thành hơn trong mọi suy nghĩ lẫn hành động. Những thứ ngày xưa bạn từng rất thích, nhưng bây giờ bạn lại vô cùng thờ ơ với nó. Không phải là vì bạn không thích nó nữa, hay cảm thấy nó đã trở nên nhàm chán, mà đơn giản bây giờ nó không còn quan trọng với bạn nữa mà thôi.

Cô đơn là 'món quà' của tuổi trưởng thành

Trưởng thành và cô đơn, dường như bao giờ cũng gắn liền với nhau. Cô đơn theo một chiều hướng tích cực để giúp chúng ta vượt qua cảm giác chênh vênh trong cuộc sống dễ dàng hơn. Vì vậy, nếu nỗi cô đơn tìm đến bạn, đừng vội xua đuổi nó mà hãy để nó giúp bạn nghe thấy tiếng nói trong lòng mình. Đối với những người trưởng thành, thì nỗi cô đơn được xem là một điều vô cùng đẹp đẽ.

Giọng đọc: Hà Diễm

Sản xuất: Thanh Lam

Thiết Kế: Hương Giang

Mời xem them chương trình:

Đừng nghĩ mình đã già bởi tuổi trẻ chưa bao giờ là muộn

 

Xương rồng đá

Hãy trở thành nữ chính của cuộc đời mình, đừng trở thành nữ phụ trong cuộc đời của người khác

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top