Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có đôi lần ta lạc về miền nhớ

2018-01-02 01:30

Tác giả: Giao Yên Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Sẽ có đôi lần chúng ta lạc chân về vùng trời cũ kĩ năm nào. Như trong một chiều mưa bay rất nhẹ và mình thấy lòng phẳng lặng gương. Đó là khi ta nhận ra tất cả chỉ là chuyện hôm qua. Sẽ không còn là điều gì quá quan trọng hoặc đớn đau, đơn giản chỉ là hoài niệm, là vấn vương. Chúng ta ai cũng có cho riêng mình cái miền nhớ xa xôi ấy.

***

Có một nơi được gọi là miền nhớ - miền ký ức. Mỗi kỷ niệm, mỗi buồn vui trong đời ta đều được cất giữ ở nơi ấy. Có đôi khi, chỉ cần một thoáng thân quen bất chợt, hoặc trong một giấc mơ không hẹn trước, ta bỗng trở về miền nhớ, thấy lại một ấu thơ, sống lại một thanh xuân, nhớ lại những điều tưởng như đã lãng quên…

Cái miền nhớ ấy là nơi ta cất lại nỗi buồn, cất lại những vụng dại thuở còn ngô nghê. Ai cũng giữ trong lòng một ký ức mông lung như thế. Và tôi tin nó giống như những điều bí mật sâu thẳm, chỉ có ta thảng hoặc chạm đến, và vô tình thấy buốt nhói như chỉ mới vừa trải qua ngày hôm qua.

Có những câu chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, có những người từng rất quan trọng nhưng hôm nay mình chỉ có thể gọi là người cũ, có vài nỗi đau lâu dần trở thành quên lãng. Vậy nhưng trong vài khoảnh khắc đơn lẻ của cuộc đời, ta thả trôi suy nghĩ về cái miền xa ngái ấy. Lại nhớ mình của ngày xưa, nhớ tuổi thơ trong trẻo và êm đềm, nhớ gương mặt thân thương mình từng xem là cả bầu trời. Giây phút chúng ta đặt tay lên phủi những rong rêu bám trên kỷ niệm là giây phút mình nhận ra đã không còn trẻ dại như năm tháng trước kia.

Giữa bộn bề cơm áo gạo tiền, giữa nỗi cô đơn thân quen như hơi thở, đôi lần ta lạc về chốn cũ và tự hỏi, nếu quay trở lại liệu mình có sống khác đi? Dĩ nhiên sẽ chẳng có gì thay đổi hoặc là tốt hơn. Vì tất cả những điều đó thực ra không có gì xấu xa hay đáng trách. Miền nhớ ấy không đơn thuần chỉ là tình yêu, là ai đó mình dại khờ đánh mất, mà là cả tươi đẹp lẫn khổ đau đã đi qua nhưng vẫn còn vương lại.

Có đôi lần ta lạc về miền nhớ

Có một vài lần đi trên đường và bắt gặp một cậu nhóc cao gầy, trong chiếc áo sơ mi trắng của trường trung học nào đó, trong tôi lại hiện ra hình ảnh chàng trai mười tám tuổi năm nào với nụ cười rạng ngời như nắng sớm. Tình đầu của tôi, không hẳn là tôi và cậu ấy yêu sâu đậm hay bất chấp vì nhau, hoặc gian dối hay làm tổn thương người kia. Chỉ là trong tiềm thức tình cảm ấy bỡ ngỡ và tinh khôi lạ lùng. Đó là rung động lần đầu tiên mà tôi nghĩ rằng hầu hết chúng ta không dễ dàng quên được. Tôi và cậu ấy chia tay và theo đuổi mơ ước riêng. Những ngu ngơ thuở đầu được chúng tôi gói ghém và ném đi vào hối hả của tuổi trẻ. Vậy nhưng đâu đó trong những đêm mất ngủ tôi lại nhớ cậu, và khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười bình thản.

Và vùng trời ấy là những người bạn từng thân thiết, những con đường màu xanh từng đi, những lần ai đó làm mình rơi nước mắt, tan vỡ và đau lòng. Cũng đâu đó hành trang trên vai là nụ cười tinh nghịch của chính mình, những ngọt ngào ai đó bối rối lén đặt vào trang sách, một vài trò láu lỉnh của trẻ con. Hồi ức ấy sống động và vẹn nguyên đến mức tôi từng nghĩ chỉ mới đây thôi mình vẫn còn là cô nữ sinh lần đầu tiên xúng xính áo dài.

Thời gian luôn trôi đi, bản thân chúng ta cũng không ngừng tiến về phía trước, thay đổi và trưởng thành. Vậy nhưng sâu thẳm trong mỗi người ai cũng có một khoảng riêng hoang hoải với yêu thương, giận hờn, nuối tiếc, đớn đau…Tất cả được sắp xếp ngăn nắp và gọn ghẽ trong một góc rất nhỏ của trái tim. Và bất giác một đêm tối nào đó trằn trọc không ngủ được, mình lại nhớ, lại ngơ ngẩn cười và chìm đắm trong đó. Nơi mình tưởng như mọi thứ đã hóa thành rong rêu và được niêm phong bằng hai từ quên lãng.

Có những nuối tiếc luôn còn thổn thức
Có những tình yêu vẫn yên lặng giữ trong lòng
Có những nỗi buồn giấu lại làm của riêng
Có những điều ngỡ đã quên nhưng thực ra luôn còn đâu đó

Sẽ có đôi lần chúng ta lạc chân về vùng trời cũ kĩ năm nào. Như trong một chiều mưa bay rất nhẹ và mình thấy lòng phẳng lặng gương. Đó là khi ta nhận ra tất cả chỉ là chuyện hôm qua. Sẽ không còn là điều gì quá quan trọng hoặc đớn đau, đơn giản chỉ là hoài niệm, là vấn vương. Chúng ta ai cũng có cho riêng mình cái miền nhớ xa xôi ấy.

© Giao Yên – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh

Giao Yên

Hãy để ngày ấy lụi tàn, ngày mà tôi sinh ra đời và đêm mà người ta nói rằng đã có một con người được kết thành thai

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top