Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình người và cá_Phần 2

2014-08-25 21:26

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Mộ ông cho hai vợ chồng ra đi. Đến bên bờ hồ tìm mãi vẫn không thấy thuyền mẹ đâu, Thu Luyện gõ vào mạn thuyền ít cái rồi biến sắc mặt sai chồng đi lùng khắp hồ. Mộ Sinh đi tìm, trong lúc ấy anh tình cờ đến nhà một thuyền chài vừa bắt được con cá chép trắng, nhìn xem thì anh thấy con cá to lớn, hình dáng giống hệt như người và có đầy đủ bộ phận của con người. Sinh lấy làm lạ, tối về kể với vợ. Nàng có vẻ thất sắc, hốt hoảng nhờ chồng cố mua được con cá ấy để phóng sinh.

Tiết đã gần qua tháng tư, đột nhiên giá hàng xuống vùn vụt khiến các nhà buôn đều hoảng hốt. Họ bèn lấy tiền mua lễ vật cúng bái thuỷ thần cầu con nước sớm lên để vận chuyển hàng hoá đi bán nhanh chóng.
Sau tiết Đoan Dương, trời bỗng nổi mưa như trút, nước hồ dâng cao nên thuyền bè đã đi lại được. Nhà họ Mộ cũng nhổ neo về quê. Đến nhà, Mộ Sinh lại ngã bệnh vì tương tư. Cha lo lắng lắm, chạy chữa hết thuốc thang và đến khắp đền chùa cầu cúng mà xem ra vô hiệu. Mộ Sinh chỉ nói riêng với mẹ:

- Bệnh con không cần thuốc, chỉ cần nhìn thấy mặt Bạch Thu Luyện là khoẻ ngay.

Nghe lọt câu ấy Mộ ông càng giận dữ, mắng chàng như tát nước, nhưng càng ngày thấy bệnh chàng càng nặng đến độ trơ ra như bộ xương khô nên ông cảm thấy sợ hãi. Theo ý Sinh ông thuê xe đưa con trở lại đất Sở, tìm đến bờ hồ nơi họ đã cắm thuyền lúc trước. Mộ ông hỏi thăm khắp nơi mà vẫn không ai biết nhà họ Bạch ở đâu.

Mộ ông gần tuyệt vọng, hôm nọ đi dạo trên bờ hồ bỗng ông gặp một bà lão chèo thuyền quanh hồ. Ông hỏi thăm, không ngờ bà lão xưng là họ Bạch. Mộ ông xin lên thuyền rồi nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, hỏi tên đúng là Thu Luyện. Mộ ông khấp khởi mừng thầm, nhưng khi hỏi về gia thế thì ông biết họ là dân thuyền chài, suốt đời lênh đênh sông nước. Mộ ông kể chuyện con trai mình sắp chết, mời Thu Luyện về nhà mình nhưng bà lão từ chối, nói rằng con gái mình không hẹn ước cùng ai nên không thuận. Nhưng cô gái nghe chuyện thì nước mắt tuôn trào, nàng nằng nặc đòi đi. Bà lão đành chiều ý con. Đêm ấy, quả nhiên nàng tới một mình, đến bên giường Mộ Sinh mà khóc.



Không ngờ bệnh em lại lây sang chàng, nhưng có vậy chàng mới biết vị sầu thảm tương tư. Nhưng chàng yếu quá rồi, có lẽ nghe em ngâm thơ may ra chàng mới thuyên giảm.
Sinh vui mừng, đòi đem những bài thơ cũ đã từng ngâm cùng nhau ra ngâm lại. Ngâm đến câu "hương sen nồng đượm vẫn thơm xa" thì Sinh đã khoẻ hẳn đứng dậy được, chàng ôm lấy nàng đùa cợt:

- Ta có bệnh bao giờ đâu?

Hai người đều vui, Sinh chợt hỏi:

- Cha anh đã gặp mẹ em rồi, việc của ta liệu thành được không?

Nàng đáp:

- Em đã gặp cha, chắc không xong rồi!

Nói xong nàng từ biệt ra về. Mộ ông quay trở lại thấy chàng đã khoẻ nên mừng lắm, ông bèn tỏ lời khuyên:

- Cô ấy trông cũng đẹp, nhưng sống lênh đênh sông nước như vậy, liệu còn giữ được sự trong trắng không?

Sinh bất bình nhưng không nói. Đợi cha đi khỏi chàng lại ngâm thơ gọi nàng. Lần này nàng nói:

- Em tính rồi, cầu cạnh mãi cũng vô ích thôi. Chi bằng cứ phó mặc cho Trời định liệu.

Sinh hỏi có kế gì hay, nàng đáp:

- Phàm dân buôn thì chỉ tính đến lợi. Em có thuật riêng biết trước giá hàng, em thấy trong chuyến này cha chàng mang toàn những loại kém giá trị, giờ đây em sẽ mách cho chàng những loại hàng sắp lên giá gấp nhiều lần. Nếu thấy linh nghiệm chắc cha sẽ mừng mà thuận cho em lấy chàng ngay. Một vài năm nữa ta cũng vừa tuổi, vội vàng làm chi?

Mộ Sinh đem hết lời nàng dặn về các loại hàng kể cho cha nghe. Cha Sinh còn bán tín bán nghi nên chỉ nghe dè dặt, do đó chuyến hàng vẫn có lãi đôi chút chứ không lỗ. Khâm phục tài tiên tri của Thu Luyện, Mộ Sinh lại bịa thêm chuyện Thu Luyện có thể làm cho cả nhà giàu lớn. Lần sau Mộ ông hoàn toàn nghe lời nàng thì trúng to.

Mộ Sinh được cha cho phép mua sính lễ. Anh tìm mãi mới gặp chiếc thuyền nhỏ của lão bà họ Bạch. Anh xin cưới con gái bà rồi thuê một chiếc thuyền lớn làm lễ hợp cẩn. Cưới hỏi xong nàng hối chồng về Nam mang theo một số hàng lớn do nàng căn dặn. Dĩ nhiên chuyến hàng lãi to. Khi về nàng có đem theo vài vò nước hồ và mỗi lần xuôi Nam nàng vẫn mang theo loại nước ấy. Sau vài năm nàng sinh đặng con trai.

Một ngày nọ nàng xin phép được về nước Sở thăm mẹ, Mộ ông cho hai vợ chồng ra đi. Đến bên bờ hồ tìm mãi vẫn không thấy thuyền mẹ đâu, Thu Luyện gõ vào mạn thuyền ít cái rồi biến sắc mặt sai chồng đi lùng khắp hồ. Mộ Sinh đi tìm, trong lúc ấy anh tình cờ đến nhà một thuyền chài vừa bắt được con cá chép trắng, nhìn xem thì anh thấy con cá to lớn, hình dáng giống hệt như người và có đầy đủ bộ phận của con người. Sinh lấy làm lạ, tối về kể với vợ. Nàng có vẻ thất sắc, hốt hoảng nhờ chồng cố mua được con cá ấy để phóng sinh. Anh quay lại nhà chài xin mua nhưng nhà chài đòi giá cao quá chàng không mua nên trở về và kể với vợ, nàng giận dỗi:

- Em về nhà chàng bấy lâu và đã vì nhà chàng mà sinh lợi rất nhiều, nay chàng tiếc tiền chăng? Nếu không được con cá ấy, em sẽ đâm đầu xuống hồ mà chết cho xong.

Sinh hoảng sợ vội vã mang thêm tiền chạy đi mua. Khi trở về Sinh không thấy mặt vợ.

(...)

Tác giả: Bồ Tùng Linh

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù

Kỹ thuật: Nhím xù


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn




 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top