Chỉ còn lại tình yêu
2022-12-01 01:30
Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Nghe xong cú điện thoại, tôi chạy ngay đến với em, không hề nghĩ được ngoài việc đến với em. Tôi đã để lạc mất em một lần và bây giờ thì không thể để lạc nữa, không thể lặng câm như bài thơ ngày nào của tôi được, không thể.
***
- Minh bệnh rồi, nó nhập viện để phẫu thuật rồi đó.
- Trời. Ở đâu? Phải không vậy?
- Chính xác 100%, Viện Tim nhé. Tui biết nó là thần Vệ nữ của ông nên cho ông biết đó. Nó mới cho tui hay hồi chiều. Đi.....
Không đợi nhỏ bạn nói hết câu, tôi vội vàng cúp điện thoại, lao lên xe và phóng thẳng theo hướng quận 10 để đến với em mà không cần suy nghĩ hay đắn đo. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là kỉ niệm về em, trước mặt tôi chỉ là hình ảnh của em, cô gái lớp văn trong sáng , vui vẻ năm nào.
Lúc ấy, em là một cô bé ngoan ngoãn và hiền lành, kì thi học sinh giỏi nào cũng đạt giải cao với môn văn mà em đang học. Đi thi chung một kì thi Olympic với em, tôi cứ nhớ mãi cô gái rất hiền, hay cười và nói chuyện rất dịu dàng. Nhớ mãi là lúc về, đến trường, ai cũng có người đến đón về nhà hết rồi, chỉ còn tôi và em là còn đứng đợi. Mặc dù mẹ em đã đến đón rồi, nhưng em vẫn năn nỉ mẹ ở lại để đợi đến khi tôi có người nhà đến đón mới chịu về. Em nói không thể bỏ bạn giữa chừng như vậy được. Lúc ấy, thương thương em đến lạ.
Sau lần đó, không hiểu tại sao mỗi phải đi xuống văn phòng hay căn tin, từ lớp hóa, tôi đều đi con đường vòng để đi ngang lớp văn của em. Đi qua chỉ để cười với em, nói chuyện với em vài câu chào hỏi vu vơ hay đơn giản chỉ là để nhìn em mà thôi.
Tôi biết có một người ta lớp toán cũng rất mến em, hay đến gặp em, và hình như em cũng quý người ta lắm, thấy em cũng hay cười nói, đi chơi cùng người ta. Có lẽ em không bao giờ biết có một người cứ đứng lặng trên phòng học lầu trên mà không biết phải làm gì khi thấy em nói chuyện với ai đó trước của lớp văn ở dưới lầu. Những lúc đó buồn đến lạ. Một chút gì đó đau đau, nhoi nhói, không tả được. Nhưng cũng không thể làm gì khác được. Tôi là gì của em cơ chứ? Một người bạn khác lớp thôi mà.
Có một lần, dùng tất cả sự can đảm và liều lĩnh của mình, tôi đánh bạo đến lớp văn gặp em để hỏi bài. Vẫn nhớ, đó là bài Tống Biệt Hành của Thâm Tâm. Và cũng là lần đầu tiên, tôi đứng nói chuyện với một người con gái hết giờ ra chơi.
Tôi phải nói dối là bài khó quá, tôi không hiểu, mà tiết sau thầy kiểm tra 15 phút rồi, nhờ em giảng lại nội dung bài cho tôi. Không một chút nghi ngờ hay đắn đo, em rât vui vẻ và hào hứng, nhiệt tình và say mê giảng lại bài thơ kia cho tôi, không màng thời gian và bạn bè xung quanh, không quan tâm đến việc người ta vừa đi xuống rồi bỏ về lớp ngay.
Một cảm giác gì đó thích thích và khoái chí lan tỏa trong tôi. Khi đó, nhìn em như một thiên sứ vừa lạc từ chốn văn chương nào đó đến hạ giới và đang truyền tải đạo lý cho kẻ phàm trần là tôi. Giờ ra chơi trôi qua nhanh đến không ngờ. Bất ngờ và nuối tiếc. Tiếng trống vừa đánh lên, em quay sang.
- Bạn hiểu bài chưa?
- Cám ơn Minh, mình cũng hiểu hiểu rồi.
Tôi nói vội
- Ừ, về làm kiểm tra đi. À, mình có bài kiểm tra về bài này nè, mình cho bạn mượn nha, về coi thêm ha.
Không đợi câu trả lời của tôi, em vội vào lớp lấy bài rồi quay ra đưa tôi, đẩy tôi về lớp cho kịp giờ vào học.
Lúc ấy, trong lòng tôi, không nghĩ gì đến Tống Biệt Hành, không nghĩ gì đến bài kiểm tra sắp tới, không nghĩ tới tiết Hóa mà tôi sắp học. Tôi chỉ nghĩ tới em . Cầm bài kiểm tra 9 điểm của em trên tay, vui đến lạ. Và tôi vẫn giữ bài kiểm tra ấy tới giờ mà không hề trả lại em. Tôi giữ nó, như giữ một kỉ vật, một kỉ niệm về em, nữ sinh lớp văn mà tôi yêu quý.
Tôi biết em rất ngoan, vì nhà xa nên đi học xong, em luôn về nhà, không đi đâu lang thang hay chơi bời gì hết. Một phần vì nhà tôi lại ngược đường với nhà em, một phần vì người ta luôn đạp xe về cùng nên tôi không thể tìm ra dịp nào để có thể đi cùng em dù chỉ một quãng đường. Đã bao lần tôi lẳng lặng chạy xe đạp sau lưng em và người kia, lòng đau đến lạ. Dù đôi lúc, nhìn thấy tôi, em vẫn quay lại mỉm cười, nhưng sao tôi thấy mình vẫn là người lạ nơi cuối con đường vậy? Giá mà em cứ lạnh lùng, dửng dưng với tôi thì đã đỡ đau hơn, em ơi.
Rồi cũng có một lần, đi học bù buổi chiều, chỉ có lớp tôi và lớp em học. Lúc ra về, tôi đã nhanh chân đạp xe cùng em, dù chỉ một đoạn đường. Em vẫn vậy, vui vẻ nói cười cùng tôi, hỏi thăm tôi học có tốt không? Định thi trường gì sau khi hết năm học 12 này. Đi cùng em, chuyện trò cùng em, mà tôi cứ thầm trách sao đoạn đường từ trường ra ngã tư lại gần đến vậy? Tôi cứ mong nó dài, dài mãi. Và như một sự vô tình, tôi cứ đi theo em , không rẽ về đường nhà tôi, một sự vô tình đầy hữu ý, tôi ơi.
Lúc đầu em chưa phát hiện ra, mãi sau em mới nói, đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ủa, nhà Duy đi đường này hả?
- À, mình đi nhà người quen dưới này chút.
Tôi ấp úng trả lời
- Ừ, vậy hả? Hèn gì. Nào giờ không thấy bạn đi đường này.
Và như để cho em tin lời tôi nói, lát sau, tôi rẽ đại vào một con hẻm gần đó sau khi vẫy tay tạm biệt em. Em nhoẻn miệng cười, nụ cười tỏa nắng như ngày nào. Mãi mãi không quên được nụ cười và lần duy nhất được đi về cùng em, Minh à.
Những ngày cuối năm học, trong bộn bề lo toan, bài vở, tôi vẫn cố gắng lục tung tất cả sách báo của nhà tôi chỉ để tìm một bài thơ tặng em, để em hiểu cho lòng tôi. Tôi ghi cẩn thận và chăm chút bài thơ Lời cuối của nhà thơ Nguyên Hàn vào trang giấy viết thư xinh xắn. Chưa bao giờ tôi cẩn thận dò từng chữ đến như vậy, viết những câu thơ mà cứ như đang nói tâm sự của chính lòng mình:
“Lần đầu tiên biết đón nhận nỗi buồn
Anh hiểu rằng tuổi thơ mình đã hết
Ngõ cúc vàng lốm đốm giọt chiều rơi
Hoa sầu đông nghiêng mình chào rất vội
Đa đa buồn vỗ cánh xa biền biệt
Lặng câm hoài, đá núi cũng rêu phong”
Lấy hết can đảm, ngày hôm sau, tôi đưa em khi em đang loay hoay dắt xe ra về khi tan học. Một thoáng ngỡ ngàng, nhưng em vẫn dành cho tôi nụ cười như ngày nào, cùng với lời hẹn thoảng nhẹ.
- Cám ơn bạn, về nhà mình đọc nha.
Ngày tháng trôi nhanh, tôi chưa nhận được tin trả lời từ em thì dồn dập bài vở, giấy tờ cuối năm 12 ập đến. Gia đình tôi lại chuyển nhà, tôi phải phụ ba mẹ đưa đón em trai đi học. Chuyện học, chuyện nhà, tất cả cứ rối hết cả lên, làm cho tôi không còn thời gian mà nghĩ đến gì khác, kể cả em...Cũng có nhiều sự việc không hay xảy đến với em, cô gái lớp văn của tôi. Chúng tôi lạc nhau luôn từ đấy.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để thực hiện ước mơ làm một bác sĩ, để chữa bệnh cho mọi người, đặc biệt là người thân, bạn bè và nhất là em. Chỉ buồn là mọi việc cứ cuốn tôi đi mà lại không cho tôi một cơ hội nào để hỏi tin về em, hết năm này, tới năm khác.
Nghe xong cú điện thoại, tôi chạy ngay đến với em, không hề nghĩ được ngoài việc đến với em. Tôi đã để lạc mất em một lần và bây giờ thì không thể để lạc nữa, không thể lặng câm như bài thơ ngày nào của tôi được, không thể.
© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Xem thêm: Lời hẹn ước đến thế giới người trưởng thành | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu