Chặng đường tôi lớn
2023-09-24 05:25
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường, sống trong một căn nhà nhỏ có ban công, nuôi một chú mèo chân ngắn cùng một chú chó Husky vui tính. Chỉ đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc và ước ao.
***
Ai mà chẳng phải trưởng thành đúng không? Đâu ai có thể mãi mãi là nàng công chúa chàng hoàng tử vĩnh viễn sống dưới đôi cánh của ba và mẹ. Vậy, bạn đã trưởng thành theo cách nào?
Tôi trước nhé, tôi trưởng thành theo một cách chậm rãi.
Tôi là một đứa khá là lì lợm, tôi cứ cứng đầu chống chọi với những nhọc nhằn, và rồi chậm rãi trưởng thành từ bao giờ mà chả ai hay biết. Để rồi một ngày của tuổi 22, tôi gặp lại vài người bạn cũ của tuổi 16, 17. Và họ thốt lên rằng “Dạo này mày khác thế”, “Cuộc sống ổn không mà sao trông đôi mắt cứ man mắc buồn”. Kể từ thời khắc đó, tôi chợt nhận ra, tôi “lỡ” lớn lên mất rồi.
Tôi của những ngày tháng tuổi “teen” trông rất khác bây giờ. Tôi của ngày xưa hoạt bát, thích được làm “thủ lĩnh” của nhóm bạn. Theo tự tôi nhận xét, tôi lúc ấy “nghĩa khí” lắm, tôi cứ ghét là nói, buồn là khóc hay vui là cười thôi. Tôi sẵn sàng vì bảo bọc người bạn “hơi thân” mà quay lưng lại với người chị họ cùng tuổi. Tôi của những năm tháng tuổi trẻ đã ngông nghênh đến thế.
Nhưng tôi lại yêu tôi của ngày xưa rất nhiều. Đó là một cô gái với đôi mắt chứa đầy những đam mê mãnh liệt. Cô gái đó chỉ biết nghĩ về những gì mình yêu thích và yêu nó bằng tất cả những gì cô ấy có. Những khía cạnh tiêu cực hay những khó khăn về cái gọi là tương lai chưa từng làm cô ấy e dè.
Ngày còn thơ bé, cô bé ấy mơ ước trở thành một họa sĩ, dù những bức vẽ của cô ấy trông buồn cười đến đâu, cô vẫn mang nó đi khoe khắp nơi, kì vọng về những lời khen ngợi lẫn động viên. Lớn lên một chút, cô bắt đầu yêu viết truyện, dù những dòng chữ của cô còn non nớt và thiếu đi chút “đời”, cô vẫn chưa hề từ bỏ đam mê.
Tôi cũng thích cả sự hòa đồng đó của cô, cô đối xử gần như nhiệt tình với tất cả mọi người, chưa hề tính toán chi sâu xa. Thậm chí, cô còn chẳng phân biệt được lời thật lòng hay lời khách sáo từ người xung quanh.
Cô gái đó bây giờ đã trưởng thành, và trở thành “Tôi”. Có người nói trưởng thành là một quá trình dài, nhưng với tôi lại không như thế, tôi cảm thấy nó quá nhanh, nhanh đến mức đột ngột.
Tuổi 22, tôi phải đối mặt với cơn bệnh bất chợt của mẹ, người mà tôi tưởng rằng sẽ mãi mãi sau lưng tôi không bao giờ gục ngã. Bỗng dưng tôi nhận ra, mẹ tôi cũng phải già đi, tôi không còn nhớ nổi dáng vẻ của bà vào những ngày bà còn trẻ trung xinh đẹp nữa. Bà không thể gắn bó cùng tôi đến cuối cùng của đường đời, rồi cũng sẽ có một ngày ở tương lai, tôi trở thành một người lớn không còn mẹ. Đó chính là cơn ác mộng mà hình như tôi không bao giờ muốn nghĩ đến.
Bỗng một ngày tôi về nhà, trông thấy ba mình với quả đầu vừa cạo trọc. Ba cười và nói với tôi rằng tóc bạc nhiều quá nên ba cạo đi cho khỏe, không cần phải nhổ tóc sâu nữa. Ba tôi, chỉ vừa mới 46 tuổi mà thôi, nhưng ông đã không còn tóc đen nữa rồi. Có lẽ bạn sẽ khó có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó, vì chính bản thân tôi cũng cảm thấy có gì đó nghẹn ở nơi cổ họng mình, không thể diễn giải nổi bằng bất kì ngôn ngữ nào cả.
Tuổi 22, tôi ít nói đi sau khi trải qua hội chứng overthinking như nhiều bạn trẻ khác mắc phải. Một thời gian dài tôi không thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng như bao người khác, mọi thứ trong mắt tôi chỉ toàn một màu xám xịt. Đó không phải là cảm giác buồn bã khi bạn vừa bị mẹ mắng hay vừa đạt điểm xấu cho các kì kiểm tra. Mà đó là cảm giác mệt mỏi, tôi cảm thấy mệt mỏi trong tất cả mọi thứ, mệt khi phải cố gồng mình đi học, đi chơi, mệt khi phải cố tỏ ra mình bình thường khi nhận được tin rớt môn, hay mệt khi phải xã giao với tất cả mọi người. Thậm chí có lúc, tôi cảm thấy mệt vì bản thân tồn tại.
Cũng ở độ tuổi này, tôi nếm được vị mặn ngọt của tình bạn. Không phải bạn tặng cho ai một bát cơm, họ cũng sẵn lòng trao lại cho bạn một cây kẹo mút. Không phải bạn xem ai là bạn thân, thì người ta cũng xem bạn lại như thế. Những người bạn của tôi cứ thế rời đi, trả lại cho tôi sự thật ê hề rằng vốn dĩ thuở ban đầu họ không xem tôi là bạn. Nói không đau lòng, thì chính là nói dối mất rồi.
Nhưng rồi khi những nhọc nhằn của giai đoạn này qua đi, bạn sẽ lại trở thành bạn, một phiên bản rất khác. Tôi hiện tại là một sinh viên năm cuối, tôi trầm tính hơn, trân trọng những người bạn đã gắng bó cùng mình đoạn đường dài nhiều hơn là chú trọng tìm kiếm những mối quan hệ mới. Có lẽ tôi không tự tin được như tôi của ngày xưa, nhưng ít nhất tôi vẫn vui vẻ và có được những kinh nghiệm sống thiết thực.
Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường, sống trong một căn nhà nhỏ có ban công, nuôi một chú mèo chân ngắn cùng một chú chó Husky vui tính. Chỉ đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc và ước ao.
Còn bạn, bạn trưởng thành theo cách thế nào? Dù theo cách nào, tớ cũng mong các cậu sẽ vượt qua được và hạnh phúc dù ở hiện tại hay tương lai. Mong các cậu vững niềm tin tiếp tục theo đuổi đam mê và hoài bảo. Gửi đến những bạn đọc được những bài viết này ngàn lời chúc tốt đẹp nhất.
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ở Nơi Đó Mong Em Hạnh Phúc l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão
Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại
Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.

Từ thích đến theo đuổi
Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.

Quê hương hai tiếng thân thương ấy
Quê hương hai tiếng thân thương ấy Nung nấu hồn thơ đến cháy lòng Cuộc sống mới thay da đổi thịt bao sắc màu rực rỡ mênh mông.

Tất cả chỉ là lần cuối thôi
Ừ tất cả chỉ là lần cuối thôi Dẫu cay đắng hay ngọt ngào cũng thế Nhưng anh ơi làm sao em có thể Khóc lần cuối cùng rồi quên.

Con à, khi về già hãy sống như ông nội con
Những lời ông nói, những từ ông giảng giải lúc nào cũng đầy ắp trái tim nhỏ bé của tôi, như truyền động lực để tôi bước tiếp mỗi ngày thật mạnh mẽ. Không khí thu mát mẻ, lá vàng khẽ rơi tôi mơ màng suy tư một ngày nào đó tôi cũng sẽ già đi, cùng con cháu đầy đàn, cũng làm vườn và kể cho chúng nghe những câu chuyện ngày xưa, cũng dạy cho chúng những bài học quý giá, cũng sẽ như ông trở thành một người đầy thông thái, cũng sống cuộc sống thật hạnh phúc trọn vẹn, sum vầy bên gia đình, cũng sẽ viết nên một cuộc đời bình dị và ý nghĩa như ông như bao người chúng ta.