Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chặng đường tôi lớn

2023-09-24 05:25

Tác giả: Aicii


blogradio.vn - Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường, sống trong một căn nhà nhỏ có ban công, nuôi một chú mèo chân ngắn cùng một chú chó Husky vui tính. Chỉ đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc và ước ao.

***

Ai mà chẳng phải trưởng thành đúng không? Đâu ai có thể mãi mãi là nàng công chúa chàng hoàng tử vĩnh viễn sống dưới đôi cánh của ba và mẹ. Vậy, bạn đã trưởng thành theo cách nào?

Tôi trước nhé, tôi trưởng thành theo một cách chậm rãi.

Tôi là một đứa khá là lì lợm, tôi cứ cứng đầu chống chọi với những nhọc nhằn, và rồi chậm rãi trưởng thành từ bao giờ mà chả ai hay biết. Để rồi một ngày của tuổi 22, tôi gặp lại vài người bạn cũ của tuổi 16, 17. Và họ thốt lên rằng “Dạo này mày khác thế”, “Cuộc sống ổn không mà sao trông đôi mắt cứ man mắc buồn”. Kể từ thời khắc đó, tôi chợt nhận ra, tôi “lỡ” lớn lên mất rồi.

Tôi của những ngày tháng tuổi “teen” trông rất khác bây giờ. Tôi của ngày xưa hoạt bát, thích được làm “thủ lĩnh” của nhóm bạn. Theo tự tôi nhận xét, tôi lúc ấy “nghĩa khí” lắm, tôi cứ ghét là nói, buồn là khóc hay vui là cười thôi. Tôi sẵn sàng vì bảo bọc người bạn “hơi thân” mà quay lưng lại với người chị họ cùng tuổi. Tôi của những năm tháng tuổi trẻ đã ngông nghênh đến thế.

Nhưng tôi lại yêu tôi của ngày xưa rất nhiều. Đó là một cô gái với đôi mắt chứa đầy những đam mê mãnh liệt. Cô gái đó chỉ biết nghĩ về những gì mình yêu thích và yêu nó bằng tất cả những gì cô ấy có. Những khía cạnh tiêu cực hay những khó khăn về cái gọi là tương lai chưa từng làm cô ấy e dè.

Ngày còn thơ bé, cô bé ấy mơ ước trở thành một họa sĩ, dù những bức vẽ của cô ấy trông buồn cười đến đâu, cô vẫn mang nó đi khoe khắp nơi, kì vọng về những lời khen ngợi lẫn động viên. Lớn lên một chút, cô bắt đầu yêu viết truyện, dù những dòng chữ của cô còn non nớt và thiếu đi chút “đời”, cô vẫn chưa hề từ bỏ đam mê.

Tôi cũng thích cả sự hòa đồng đó của cô, cô đối xử gần như nhiệt tình với tất cả mọi người, chưa hề tính toán chi sâu xa. Thậm chí, cô còn chẳng phân biệt được lời thật lòng hay lời khách sáo từ người xung quanh.

Cô gái đó bây giờ đã trưởng thành, và trở thành “Tôi”. Có người nói trưởng thành là một quá trình dài, nhưng với tôi lại không như thế, tôi cảm thấy nó quá nhanh, nhanh đến mức đột ngột.

Tuổi 22, tôi phải đối mặt với cơn bệnh bất chợt của mẹ, người mà tôi tưởng rằng sẽ mãi mãi sau lưng tôi không bao giờ gục ngã. Bỗng dưng tôi nhận ra, mẹ tôi cũng phải già đi, tôi không còn nhớ ni dáng vẻ của bà vào những ngày bà còn trẻ trung xinh đẹp nữa. Bà không thể gắn bó cùng tôi đến cuối cùng của đường đời, rồi cũng sẽ có một ngày ở tương lai, tôi trở thành một người lớn không còn mẹ. Đó chính là cơn ác mộng mà hình như tôi không bao giờ muốn nghĩ đến.

Bỗng một ngày tôi về nhà, trông thấy ba mình với quả đầu vừa cạo trọc. Ba cười và nói với tôi rằng tóc bạc nhiều quá nên ba cạo đi cho khỏe, không cần phải nhổ tóc sâu nữa. Ba tôi, chỉ vừa mới 46 tuổi mà thôi, nhưng ông đã không còn tóc đen nữa rồi. Có lẽ bạn sẽ khó có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó, vì chính bản thân tôi cũng cảm thấy có gì đó nghẹn ở nơi cổ họng mình, không thể diễn giải nổi bằng bất kì ngôn ngữ nào cả.

Tuổi 22, tôi ít nói đi sau khi trải qua hội chứng overthinking như nhiều bạn trẻ khác mắc phải. Một thời gian dài tôi không thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng như bao người khác, mọi thứ trong mắt tôi chỉ toàn một màu xám xịt. Đó không phải là cảm giác buồn bã khi bạn vừa bị mẹ mắng hay vừa đạt điểm xấu cho các kì kiểm tra. Mà đó là cảm giác mệt mỏi, tôi cảm thấy mệt mỏi trong tất cả mọi thứ, mệt khi phải cố gồng mình đi học, đi chơi, mệt khi phải cố tỏ ra mình bình thường khi nhận được tin rớt môn, hay mệt khi phải xã giao với tất cả mọi người. Thậm chí có lúc, tôi cảm thấy mệt vì bản thân tồn tại.

Cũng ở độ tuổi này, tôi nếm được vị mặn ngọt của tình bạn. Không phải bạn tặng cho ai một bát cơm, họ cũng sẵn lòng trao lại cho bạn một cây kẹo mút. Không phải bạn xem ai là bạn thân, thì người ta cũng xem bạn lại như thế. Những người bạn của tôi cứ thế rời đi, trả lại cho tôi sự thật ê hề rằng vốn dĩ thuở ban đầu họ không xem tôi là bạn. Nói không đau lòng, thì chính là nói dối mất rồi.

Nhưng rồi khi những nhọc nhằn của giai đoạn này qua đi, bạn sẽ lại trở thành bạn, một phiên bản rất khác. Tôi hiện tại là một sinh viên năm cuối, tôi trầm tính hơn, trân trọng những người bạn đã gắng bó cùng mình đoạn đường dài nhiều hơn là chú trọng tìm kiếm những mối quan hệ mới. Có lẽ tôi không tự tin được như tôi của ngày xưa, nhưng ít nhất tôi vẫn vui vẻ và có được những kinh nghiệm sống thiết thực.

Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường, sống trong một căn nhà nhỏ có ban công, nuôi một chú mèo chân ngắn cùng một chú chó Husky vui tính. Chỉ đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc và ước ao.

Còn bạn, bạn trưởng thành theo cách thế nào? Dù theo cách nào, tớ cũng mong các cậu sẽ vượt qua được và hạnh phúc dù ở hiện tại hay tương lai. Mong các cậu vững niềm tin tiếp tục theo đuổi đam mê và hoài bảo. Gửi đến những bạn đọc được những bài viết này ngàn lời chúc tốt đẹp nhất.

© Aicii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ở Nơi Đó Mong Em Hạnh Phúc l Radio Tâm Sự

Aicii

Hãy yêu bản thân trước khi đòi hỏi thế giới yêu lấy mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả

Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình

Một kẻ si tình

Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Đất mẹ Cẩm Khê

Đất mẹ Cẩm Khê

Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức

Đêm lặng của những linh hồn thức

Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu

Quên đi tình đầu

Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi

Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công

Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa

Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?

Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính

Tình yêu người lính

Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.

back to top