Chặng đường tôi lớn
2023-09-24 05:25
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường, sống trong một căn nhà nhỏ có ban công, nuôi một chú mèo chân ngắn cùng một chú chó Husky vui tính. Chỉ đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc và ước ao.
***
Ai mà chẳng phải trưởng thành đúng không? Đâu ai có thể mãi mãi là nàng công chúa chàng hoàng tử vĩnh viễn sống dưới đôi cánh của ba và mẹ. Vậy, bạn đã trưởng thành theo cách nào?
Tôi trước nhé, tôi trưởng thành theo một cách chậm rãi.
Tôi là một đứa khá là lì lợm, tôi cứ cứng đầu chống chọi với những nhọc nhằn, và rồi chậm rãi trưởng thành từ bao giờ mà chả ai hay biết. Để rồi một ngày của tuổi 22, tôi gặp lại vài người bạn cũ của tuổi 16, 17. Và họ thốt lên rằng “Dạo này mày khác thế”, “Cuộc sống ổn không mà sao trông đôi mắt cứ man mắc buồn”. Kể từ thời khắc đó, tôi chợt nhận ra, tôi “lỡ” lớn lên mất rồi.
Tôi của những ngày tháng tuổi “teen” trông rất khác bây giờ. Tôi của ngày xưa hoạt bát, thích được làm “thủ lĩnh” của nhóm bạn. Theo tự tôi nhận xét, tôi lúc ấy “nghĩa khí” lắm, tôi cứ ghét là nói, buồn là khóc hay vui là cười thôi. Tôi sẵn sàng vì bảo bọc người bạn “hơi thân” mà quay lưng lại với người chị họ cùng tuổi. Tôi của những năm tháng tuổi trẻ đã ngông nghênh đến thế.
Nhưng tôi lại yêu tôi của ngày xưa rất nhiều. Đó là một cô gái với đôi mắt chứa đầy những đam mê mãnh liệt. Cô gái đó chỉ biết nghĩ về những gì mình yêu thích và yêu nó bằng tất cả những gì cô ấy có. Những khía cạnh tiêu cực hay những khó khăn về cái gọi là tương lai chưa từng làm cô ấy e dè.
Ngày còn thơ bé, cô bé ấy mơ ước trở thành một họa sĩ, dù những bức vẽ của cô ấy trông buồn cười đến đâu, cô vẫn mang nó đi khoe khắp nơi, kì vọng về những lời khen ngợi lẫn động viên. Lớn lên một chút, cô bắt đầu yêu viết truyện, dù những dòng chữ của cô còn non nớt và thiếu đi chút “đời”, cô vẫn chưa hề từ bỏ đam mê.

Tôi cũng thích cả sự hòa đồng đó của cô, cô đối xử gần như nhiệt tình với tất cả mọi người, chưa hề tính toán chi sâu xa. Thậm chí, cô còn chẳng phân biệt được lời thật lòng hay lời khách sáo từ người xung quanh.
Cô gái đó bây giờ đã trưởng thành, và trở thành “Tôi”. Có người nói trưởng thành là một quá trình dài, nhưng với tôi lại không như thế, tôi cảm thấy nó quá nhanh, nhanh đến mức đột ngột.
Tuổi 22, tôi phải đối mặt với cơn bệnh bất chợt của mẹ, người mà tôi tưởng rằng sẽ mãi mãi sau lưng tôi không bao giờ gục ngã. Bỗng dưng tôi nhận ra, mẹ tôi cũng phải già đi, tôi không còn nhớ nổi dáng vẻ của bà vào những ngày bà còn trẻ trung xinh đẹp nữa. Bà không thể gắn bó cùng tôi đến cuối cùng của đường đời, rồi cũng sẽ có một ngày ở tương lai, tôi trở thành một người lớn không còn mẹ. Đó chính là cơn ác mộng mà hình như tôi không bao giờ muốn nghĩ đến.
Bỗng một ngày tôi về nhà, trông thấy ba mình với quả đầu vừa cạo trọc. Ba cười và nói với tôi rằng tóc bạc nhiều quá nên ba cạo đi cho khỏe, không cần phải nhổ tóc sâu nữa. Ba tôi, chỉ vừa mới 46 tuổi mà thôi, nhưng ông đã không còn tóc đen nữa rồi. Có lẽ bạn sẽ khó có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó, vì chính bản thân tôi cũng cảm thấy có gì đó nghẹn ở nơi cổ họng mình, không thể diễn giải nổi bằng bất kì ngôn ngữ nào cả.
Tuổi 22, tôi ít nói đi sau khi trải qua hội chứng overthinking như nhiều bạn trẻ khác mắc phải. Một thời gian dài tôi không thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng như bao người khác, mọi thứ trong mắt tôi chỉ toàn một màu xám xịt. Đó không phải là cảm giác buồn bã khi bạn vừa bị mẹ mắng hay vừa đạt điểm xấu cho các kì kiểm tra. Mà đó là cảm giác mệt mỏi, tôi cảm thấy mệt mỏi trong tất cả mọi thứ, mệt khi phải cố gồng mình đi học, đi chơi, mệt khi phải cố tỏ ra mình bình thường khi nhận được tin rớt môn, hay mệt khi phải xã giao với tất cả mọi người. Thậm chí có lúc, tôi cảm thấy mệt vì bản thân tồn tại.
Cũng ở độ tuổi này, tôi nếm được vị mặn ngọt của tình bạn. Không phải bạn tặng cho ai một bát cơm, họ cũng sẵn lòng trao lại cho bạn một cây kẹo mút. Không phải bạn xem ai là bạn thân, thì người ta cũng xem bạn lại như thế. Những người bạn của tôi cứ thế rời đi, trả lại cho tôi sự thật ê hề rằng vốn dĩ thuở ban đầu họ không xem tôi là bạn. Nói không đau lòng, thì chính là nói dối mất rồi.
Nhưng rồi khi những nhọc nhằn của giai đoạn này qua đi, bạn sẽ lại trở thành bạn, một phiên bản rất khác. Tôi hiện tại là một sinh viên năm cuối, tôi trầm tính hơn, trân trọng những người bạn đã gắng bó cùng mình đoạn đường dài nhiều hơn là chú trọng tìm kiếm những mối quan hệ mới. Có lẽ tôi không tự tin được như tôi của ngày xưa, nhưng ít nhất tôi vẫn vui vẻ và có được những kinh nghiệm sống thiết thực.
Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường, sống trong một căn nhà nhỏ có ban công, nuôi một chú mèo chân ngắn cùng một chú chó Husky vui tính. Chỉ đơn giản thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc và ước ao.
Còn bạn, bạn trưởng thành theo cách thế nào? Dù theo cách nào, tớ cũng mong các cậu sẽ vượt qua được và hạnh phúc dù ở hiện tại hay tương lai. Mong các cậu vững niềm tin tiếp tục theo đuổi đam mê và hoài bảo. Gửi đến những bạn đọc được những bài viết này ngàn lời chúc tốt đẹp nhất.
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ở Nơi Đó Mong Em Hạnh Phúc l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

















