Cậu đã đánh cắp trái tim tôi
2017-07-14 01:30
Tác giả:
Bằng lăng trên phố Hà Nội nở nhiều lắm, tím lắm, đẹp lắm và giờ phải chịu giày vò trong những cơn mưa tháng bảy tầm tã chúng cũng đã nhạt màu, rách nát và tàn úa cả rồi. Bằng lăng ấy cũng giống như câu chuyện giữa tôi và cậu vậy.
Hè rồi, mấy hôm nay trên mạng thấy các bạn cấp ba đăng nhiều ảnh kỷ yếu làm mình cũng hơi nhớ kỷ niệm thời học sinh nhưng chỉ nhớ một chút thôi. Khi lần đầu tiên đặt chân vào trường, mình đã từng nghĩ rằng sẽ có nhiều thật nhiều những kỷ niệm đẹp với ngôi trường này, nhiều đến nỗi ngày đầu hè các bạn sẽ viết đầy những trang lưu bút, ngày chia tay mọi người sẽ ôm nhau khóc thật lâu... Nhưng đến bây giờ nghĩ lại thì thấy mọi chuyện chẳng bao giờ là đúng, thà rằng đừng vui vẻ, đừng yêu thương, để sau này khi ngoái đầu lại sẽ thấy chỉ là khoảng không, khi lật giở lại quãng thanh xuân sẽ không phải đau lòng luyến lưu, tôi đã nghĩ thế... kể từ khi gặp cậu.
Tôi đã từng có một người bạn cùng lớp rất thân, làm tất cả mọi thứ, đi tất cả mọi nơi đều có nhau. Chúng tôi tết tóc giống nhau, đi chung giày, mặc chung áo, cùng đạp xe quanh phố vào những ngày cuối tuần,... Chúng tôi đã tạo với nhau rất nhiều kỷ niệm để có thể viết vào những cuốn lưu bút, nhưng sau này tôi lại cố gắng quên đi tất cả, dù là một điều nhỏ nhất, miễn là có tên cậu ở đó tôi sẽ quên.
Người ta nói một mét vuông mười đứa ăn trộm đâu có sai, trường tôi bé lắm, thế thôi mà quanh đi quẩn lại cậu đã bê tim tôi đi đâu mất rồi. Tôi đã định nói ra nhưng lại chẳng bao giờ dám, cũng chẳng bao giờ đòi lại, sẽ cứ để cậu giữ tim tôi vậy thôi.
Năm lớp 12, gia đình tôi gặp biến cố, cậu ở bên an ủi tôi, sau này khi tâm tình an yên tôi chợt nhận ra cậu bên cạnh tôi quan trọng đến nhường nào. Tôi đã quyết định nói ra và từ đấy tôi mất cậu mãi mãi. Chúng ta không thể thân thiết, cũng không còn làm bạn thân được nữa, dù tôi có cố gắng ra sao thì với cậu: “Chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi, đi cũng rất xa rồi, tớ mệt lắm, tớ muốn nghỉ, dừng lại ở đây thôi”.
Trước đây, cậu đã từng dạy tôi rằng hãy chụp những bức ảnh khi lòng mình thấy vui, chúng sẽ đẹp lắm. Và khi còn cậu bên cạnh tôi đã chụp nhiều, rất nhiều, ảnh hai đứa, ảnh sân trường, ảnh ghế đá, sân vận động, hoa bằng lăng, bầu trời... và còn leo lên trần nhà khu lớp học chụp cảnh đèn ven sông Đà vào đêm Tết Dương lịch.
Cậu giờ đã có chồng, một gia đình, tôi nghĩ có lẽ cậu đang hạnh phúc. Còn tôi, vẫn ở lại nơi Hà thành, lăn lộn với công việc, học hành. Cuộc sống vẫn bình lặng như khi cậu còn bên cạnh, có một người ở bên hết lòng chăm sóc, yêu thương. Trong lòng cậu còn quan tâm đến tôi một chút chứ? Tóc tôi vẫn dài, da đã đen đi rồi vì không còn được dùng kem chống nắng của cậu. Tôi vẫn giống cậu trước đây không dùng son đâu, luôn đi giày thể thao mà không phải cao gót, không mặc áo trắng đâu vì cậu không còn giặt hộ tôi nữa,...
Tôi vẫn vậy, vẫn không thay đổi và... tôi vẫn yêu cậu.
Tôi là Soft Butch. Tôi nói đến nó không phải muốn kêu gọi, van nài, thuyết phục hay ép buộc bằng mọi giá rằng mọi người hãy chấp nhận, tôi nói đến, tôi than vãn chỉ để nhẹ lòng hơn. Nhẹ hơn cái lúc mà tất cả mọi ánh mắt trong sân trường đều đổ dồn vào tôi, khi tôi bỗng trở nên yếu đuối còn cậu thì lại không ở bên, khi cuộc sống tôi đang ấp ủ lắm ước vọng nhưng lại cũng nhiều quá những cô đơn. Khi tôi phải một mình lặng lẽ đi về, khi cảm thấy xung quanh đâu cũng là phiền phức, khi tôi đứng ngay sau lưng cậu nhưng lại nhớ nhung cậu đế tột cùng. Là khi gia đình, thầy cô cho rằng đó là thứ tình cảm không nên có, là chút vui đùa thái quá, không hiểu chuyện, là cho rằng tôi còn quá ngây thơ bé bỏng để có thể hiểu được cảm xúc trong chính bản thân mình.
Giờ tôi đã hết cái thời la oai oái lên, gân cổ gào lên hay ngồi một góc khóc thầm vì những lời nói ấy rồi. Trước đây tôi đã từng tự bao biện trong lòng: “Tôn trọng thì tôn trọng chứ mình vẫn thấy nó ghê tởm”, tôi đã luôn nghĩ thế suốt 4 năm để có thể quên đi được cậu đấy và cho tới giờ tôi vẫn thất bại. Giờ nhắc đến tôi không biết coi thời gian ấy là tuổi trẻ vội vã, bồng bột hay thanh xuân tươi đẹp?
Dẫu vậy, dẫu khó khăn, lưu luyến đến đâu thì sau này mỗi người đều phải sống tốt, sống thật tốt. Tôi cũng vậy... Cuối năm nay tôi cũng bắt đầu xây cho mình một tổ ấm giống cậu rồi, anh ấy không hoàn hảo như nhiều người đàn ông khác, lòng thương hại tôi trong anh nhiều hơn cả tình yêu với tôi, nhưng anh luôn bên tôi mà. Dù cậu không trả lời tin nhắn nhưng tôi vẫn ích kỷ muốn thấy được nụ cười chúc phúc của cậu, tôi không dám trách cậu, cảm ơn cậu đã cho tôi một đoạn tình cảm tươi đẹp như thế.
À, giờ tôi đang ngắm lại những bức ảnh đó, chúng đẹp, đẹp lắm...đẹp đến đau lòng.
© Hae Min – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.