Cậu đã đánh cắp trái tim tôi
2017-07-14 01:30
Tác giả:
Bằng lăng trên phố Hà Nội nở nhiều lắm, tím lắm, đẹp lắm và giờ phải chịu giày vò trong những cơn mưa tháng bảy tầm tã chúng cũng đã nhạt màu, rách nát và tàn úa cả rồi. Bằng lăng ấy cũng giống như câu chuyện giữa tôi và cậu vậy.
Hè rồi, mấy hôm nay trên mạng thấy các bạn cấp ba đăng nhiều ảnh kỷ yếu làm mình cũng hơi nhớ kỷ niệm thời học sinh nhưng chỉ nhớ một chút thôi. Khi lần đầu tiên đặt chân vào trường, mình đã từng nghĩ rằng sẽ có nhiều thật nhiều những kỷ niệm đẹp với ngôi trường này, nhiều đến nỗi ngày đầu hè các bạn sẽ viết đầy những trang lưu bút, ngày chia tay mọi người sẽ ôm nhau khóc thật lâu... Nhưng đến bây giờ nghĩ lại thì thấy mọi chuyện chẳng bao giờ là đúng, thà rằng đừng vui vẻ, đừng yêu thương, để sau này khi ngoái đầu lại sẽ thấy chỉ là khoảng không, khi lật giở lại quãng thanh xuân sẽ không phải đau lòng luyến lưu, tôi đã nghĩ thế... kể từ khi gặp cậu.

Tôi đã từng có một người bạn cùng lớp rất thân, làm tất cả mọi thứ, đi tất cả mọi nơi đều có nhau. Chúng tôi tết tóc giống nhau, đi chung giày, mặc chung áo, cùng đạp xe quanh phố vào những ngày cuối tuần,... Chúng tôi đã tạo với nhau rất nhiều kỷ niệm để có thể viết vào những cuốn lưu bút, nhưng sau này tôi lại cố gắng quên đi tất cả, dù là một điều nhỏ nhất, miễn là có tên cậu ở đó tôi sẽ quên.
Người ta nói một mét vuông mười đứa ăn trộm đâu có sai, trường tôi bé lắm, thế thôi mà quanh đi quẩn lại cậu đã bê tim tôi đi đâu mất rồi. Tôi đã định nói ra nhưng lại chẳng bao giờ dám, cũng chẳng bao giờ đòi lại, sẽ cứ để cậu giữ tim tôi vậy thôi.
Năm lớp 12, gia đình tôi gặp biến cố, cậu ở bên an ủi tôi, sau này khi tâm tình an yên tôi chợt nhận ra cậu bên cạnh tôi quan trọng đến nhường nào. Tôi đã quyết định nói ra và từ đấy tôi mất cậu mãi mãi. Chúng ta không thể thân thiết, cũng không còn làm bạn thân được nữa, dù tôi có cố gắng ra sao thì với cậu: “Chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi, đi cũng rất xa rồi, tớ mệt lắm, tớ muốn nghỉ, dừng lại ở đây thôi”.
Trước đây, cậu đã từng dạy tôi rằng hãy chụp những bức ảnh khi lòng mình thấy vui, chúng sẽ đẹp lắm. Và khi còn cậu bên cạnh tôi đã chụp nhiều, rất nhiều, ảnh hai đứa, ảnh sân trường, ảnh ghế đá, sân vận động, hoa bằng lăng, bầu trời... và còn leo lên trần nhà khu lớp học chụp cảnh đèn ven sông Đà vào đêm Tết Dương lịch.
Cậu giờ đã có chồng, một gia đình, tôi nghĩ có lẽ cậu đang hạnh phúc. Còn tôi, vẫn ở lại nơi Hà thành, lăn lộn với công việc, học hành. Cuộc sống vẫn bình lặng như khi cậu còn bên cạnh, có một người ở bên hết lòng chăm sóc, yêu thương. Trong lòng cậu còn quan tâm đến tôi một chút chứ? Tóc tôi vẫn dài, da đã đen đi rồi vì không còn được dùng kem chống nắng của cậu. Tôi vẫn giống cậu trước đây không dùng son đâu, luôn đi giày thể thao mà không phải cao gót, không mặc áo trắng đâu vì cậu không còn giặt hộ tôi nữa,...
Tôi vẫn vậy, vẫn không thay đổi và... tôi vẫn yêu cậu.

Tôi là Soft Butch. Tôi nói đến nó không phải muốn kêu gọi, van nài, thuyết phục hay ép buộc bằng mọi giá rằng mọi người hãy chấp nhận, tôi nói đến, tôi than vãn chỉ để nhẹ lòng hơn. Nhẹ hơn cái lúc mà tất cả mọi ánh mắt trong sân trường đều đổ dồn vào tôi, khi tôi bỗng trở nên yếu đuối còn cậu thì lại không ở bên, khi cuộc sống tôi đang ấp ủ lắm ước vọng nhưng lại cũng nhiều quá những cô đơn. Khi tôi phải một mình lặng lẽ đi về, khi cảm thấy xung quanh đâu cũng là phiền phức, khi tôi đứng ngay sau lưng cậu nhưng lại nhớ nhung cậu đế tột cùng. Là khi gia đình, thầy cô cho rằng đó là thứ tình cảm không nên có, là chút vui đùa thái quá, không hiểu chuyện, là cho rằng tôi còn quá ngây thơ bé bỏng để có thể hiểu được cảm xúc trong chính bản thân mình.
Giờ tôi đã hết cái thời la oai oái lên, gân cổ gào lên hay ngồi một góc khóc thầm vì những lời nói ấy rồi. Trước đây tôi đã từng tự bao biện trong lòng: “Tôn trọng thì tôn trọng chứ mình vẫn thấy nó ghê tởm”, tôi đã luôn nghĩ thế suốt 4 năm để có thể quên đi được cậu đấy và cho tới giờ tôi vẫn thất bại. Giờ nhắc đến tôi không biết coi thời gian ấy là tuổi trẻ vội vã, bồng bột hay thanh xuân tươi đẹp?
Dẫu vậy, dẫu khó khăn, lưu luyến đến đâu thì sau này mỗi người đều phải sống tốt, sống thật tốt. Tôi cũng vậy... Cuối năm nay tôi cũng bắt đầu xây cho mình một tổ ấm giống cậu rồi, anh ấy không hoàn hảo như nhiều người đàn ông khác, lòng thương hại tôi trong anh nhiều hơn cả tình yêu với tôi, nhưng anh luôn bên tôi mà. Dù cậu không trả lời tin nhắn nhưng tôi vẫn ích kỷ muốn thấy được nụ cười chúc phúc của cậu, tôi không dám trách cậu, cảm ơn cậu đã cho tôi một đoạn tình cảm tươi đẹp như thế.
À, giờ tôi đang ngắm lại những bức ảnh đó, chúng đẹp, đẹp lắm...đẹp đến đau lòng.
© Hae Min – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







