Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu

2017-06-08 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi thích cậu, thích nụ cười tỏa nắng của cậu, thích cái cau mày giận dỗi của cậu, thích cậu khi chăm chú học bài. Tôi thích cậu, thích những khi cậu quan tâm, hỏi thăm tôi, thích những khi ánh mắt hai ta vô tình đặt chung một tiêu điểm, thích những khi cậu bước đến bên tôi, gần thật gần...Tôi thích cậu, thích hình ảnh mưa rơi phủ ướt đẫm mái đầu cậu, thích những chiều tan trường vội bước nhanh theo lưng cậu.

***

Có lẽ tuổi trẻ dễ rung động trước những điều đơn giản, hạnh phúc cũng vì thế mà xuất phát từ những thứ quá đỗi bình thường!

Ở những năm tháng thanh xuân rực rỡ, tôi cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người. Vì sao ư? Vì cậu đã xuất hiện, tỏa sáng như ánh nắng mơ hồ khó nắm bắt khiến người ta cứ hết thảy đắm chìm.

Cậu có tin vào "oan gia ngõ hẹp" hay không? Tôi đã từng không tin. Nhưng từ khi gặp cậu, tôi đã tin vào điều đó.


Những tia nắng vàng rực rỡ tinh nghịch chạy nhảy khắp lớp học, len lỏi vào từng ô cửa, từng góc bàn, từng gương mặt và dường như đã vương nhầm cả vào tim tôi. Tôi áp mặt xuống bàn, mắt mơ màng nhìn khoảng không gian mê say trước mắt, tay đưa hờ hững trong không trung, như muốn nắm bắt lấy từng sợi nắng. Tiếng giáo viên vẫn vang lên bên tai, nhưng đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng. Rồi, theo một thói quen, tôi quay đầu về phía trước, mắt nhìn thẳng. Ở một độ nghiêng vừa đủ, tấm lưng rộng của một tên con trai che chắn tất cả ánh nắng chói lóa kia cho tôi, khiến chẳng hiểu sao mà khóe miệng tôi bất chợt mỉm cười - dịu nhẹ, y như cái nắng kia cứ mơn trớn trườn dài trên vai rộng của cậu. Bất ngờ, ai kia bỗng quay người lại khiến tôi thoáng giật mình. Nhanh chóng lấy lại "phong độ", tôi trừng mắt nhìn cậu thì bắt gặp ngay cái cau mày khó chịu trên gương mặt lênh láng ánh mặt trời. Âm thanh trầm nhưng lại vang vọng trong tiềm thức của tôi, khiến tất thảy mọi thứ xung quanh dường như đều bị tôi cho chìm vào quên lãng:

Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu

"Mày làm gì thế?"

Tôi chối:

"Làm gì đâu?"

"Sao cười hoài vậy?"

"Cười cũng không được à?" - Rồi như để tránh né ánh mắt dò xét của ai kia, tôi vội vàng kiểm cớ mà đẩy người cậu trở về trạng thái ban đầu. - "Quay lên đi! Giáo viên nhìn thấy bây giờ!"

Nói là nói vậy thôi chứ ngay sau đó, khi cậu đã quay lên rồi, tôi lại lấy tay nghịch ngợm trên lưng cậu, khiến cậu lần nữa phải lên tiếng:

"Này! Mày thôi đi được không?" Nghe cậu nói vậy, tôi có chút buồn buồn nhưng lại chỉ có thể buông câu trêu chọc:

"Sao thế? Sợ Diễm ghen à?"

À, Diễm là bạn cùng bàn của cậu, là người mà tôi vẫn thường gán ghép đủ trò, mặc dù chưa lần nào hai người nói yêu nhau. Tôi khi ấy cũng không rõ với cảm xúc của mình nên cứ đùn đẩy mãi như vậy để rồi sau đó...

Đúng vậy! Tôi thích cậu!

Tôi thích cậu, cậu của những khi trêu chọc tôi, cậu của những khi mắng tôi sao không chịu học hành, cậu của những khi nói câu "Cảm ơn" lãng xẹt...

Tôi thích cậu, cậu của những lúc tốt bụng cho tôi chép bài, cậu của những lúc trên sân tranh giành bóng, cậu của những lúc vui vẻ ngồi bên những người bạn thân của mình...

Tôi thích cậu, thích nụ cười tỏa nắng của cậu, thích cái cau mày giận dỗi của cậu, thích cậu khi chăm chú học bài.

Tôi thích cậu, thích những khi cậu quan tâm, hỏi thăm tôi, thích những khi ánh mắt hai ta vô tình đặt chung một tiêu điểm, thích những khi cậu bước đến bên tôi, gần thật gần...

Tôi thích cậu, thích hình ảnh mưa rơi phủ ướt đẫm mái đầu cậu, thích những chiều tan trường vội bước nhanh theo lưng cậu.

Ngày đó trẻ con, trong tiềm thức hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng có thể hiểu được tình yêu rốt cuộc là gì nữa. Ngày đó tôi chỉ mong rằng buổi sớm hãy mau tới để có thể tới lớp, đón nhận nụ cười của cậu, nhìn thấy gương mặt cậu, dõi theo bóng lưng cậu trải dài nơi hành lang lớp học. Hạnh phúc của tôi khi đó thực sự rất giản đơn, và cậu, chính là nhân vật chính của cảm xúc tuyệt vời men say ấy! Ừm... Là say nắng! Chính là say nắng!

Hình như cậu đã nhìn ra tình cảm của tôi rồi nhưng lại giả vờ không biết. Đôi khi cậu lảng tránh hay giữ khoảng cách với tôi, nhưng khi lại quan tâm tôi rất nhiệt tình. Cậu thật biết cách làm cho người ta quyến luyến đấy!

Hôm tổng kết, suốt buổi hôm đó tôi chẳng nói được mấy câu màchỉ cứ ngồi lặng lẽ ngắm nhìn cậu. Có cảm xúc gì đó cứ chặn ở trái tim tôi, khóc không khóc được, cười cũng không xong. Trong lòng tôi có quá nhiều điều, nhưng lại chẳng biết có nên nói ra không.

Buổi lễ kết thúc, mọi người tản về các lớp học còn tôi cứ lẽo đẽo theo cậu mãi. Dáng người thân thuộc của cậu ở ngay trước mắt tôi, khiến màu nắng trước mắt tôi như rẽ làm hai khiến trái tim cứ run run đến lạ! Cậu dừng lại trước lớp mình. Tôi đưa mắt nhìn chung quanh mọi thứ. Mấy bạn nữ đứng tựa vào tường, ôm nhau khóc. Tôi có chút khó chịu nơi lồng ngực, cảm xúc bỗng khó diễn tả thành lời. Tôi không khóc! Nhất định sẽ không khóc đâu!


Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu

Cả lớp kéo nhau ra chơi bóng nước, tôi âm thầm ngồi lại lớp học, quyến luyến mãi. Nơi phòng học thân thuộc này, tôi và cậu đã từng có bao nhiêu kỉ niệm. Hình ảnh đẹp đẽ của cậu trong tiềm thức của tôi cũng hầu hết ở nơi này mà ra. Tôi chẳng biết thanh xuân của mọi người rực rỡ thế nào; tôi chỉ biết, thanh xuân của tôi dường như đã vẹn tròn nhờ có cậu giữa khoảng trời tươi đẹp.

Mải mê chìm đắm trong cảm xúc hỗn độn; bất chợt, tôi ngẩng đầu về phía cửa trên lớp học, nhìn thấy cậu. Tôi thấy cậu đứng đó nhìn về cuối lớp, và lần này là lần duy nhất tôi có thể chắc chắn là cậu đang nhìn tôi. Ánh nắng hắt qua ô cửa, kéo bóng cậu trải dài lênh láng trên mặt bàn, và cả trong tim tôi nữa. Tôi vội vàng lau lấy vài giọt nước mắt trực rơi, chạy lại phía cậu:

"Bọn lớp mình đâu rồi?"

"Chơi bóng nước." - Cậu trả lời cộc lốc.

"Ờ." - Rồi như sực nhớ ra điều gì, tôi hỏi. - "Sao mày còn ở đây? Tìm đồ à?"

Cậu bị câu hỏi vô tình kia của tôi làm cho lúng túng, dường như ngại ngùng mà quay mặt đi, giọng trầm ấm lạ thường:

"Tìm mày."

Tôi ngây ngốc nhìn cậu hồi lâu, rồi khẽ nhoẻn miệng cười, trong lòng không khỏi hoài nghi:

"Tìm tao làm chi?"

Cậu bỗng quay lại nhìn tôi, nhe răng ra trêu chọc:

"Tìm mày để ném bóng nước!"

Dứt lời, một quả bóng nước cậu giấu sau lưng bất ngờ ném trọn vào tôi; làm cả cơ thể tôi ướt nhẹp, nước bắn ra tung toe. Tôi hét loạn lên:

"Này! Làm gì vậy hả?"

"..."

Không thấy cậu đáp lời, tôi hé hé mắt ra, liền thấy cậu vẫn đứng đó, phía trước tôi, cách chừng vài mét. Tôi nhìn cậu một hồi, lòng rối ren bao suy nghĩ mông lung. Nhỏ bạn thân của tôi bất ngờ xuất hiện, ném về phía tôi một quả bóng nước. Tôi đỡ lấy, rồi chẳng chút do dự mà ném thẳng về phía cậu. Cậu cười, nụ cười tỏa nắng...

© Trái Đất Tròn – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top