Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu
2017-06-08 01:10
Tác giả:
Có lẽ tuổi trẻ dễ rung động trước những điều đơn giản, hạnh phúc cũng vì thế mà xuất phát từ những thứ quá đỗi bình thường!
Ở những năm tháng thanh xuân rực rỡ, tôi cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người. Vì sao ư? Vì cậu đã xuất hiện, tỏa sáng như ánh nắng mơ hồ khó nắm bắt khiến người ta cứ hết thảy đắm chìm.
Cậu có tin vào "oan gia ngõ hẹp" hay không? Tôi đã từng không tin. Nhưng từ khi gặp cậu, tôi đã tin vào điều đó.
Những tia nắng vàng rực rỡ tinh nghịch chạy nhảy khắp lớp học, len lỏi vào từng ô cửa, từng góc bàn, từng gương mặt và dường như đã vương nhầm cả vào tim tôi. Tôi áp mặt xuống bàn, mắt mơ màng nhìn khoảng không gian mê say trước mắt, tay đưa hờ hững trong không trung, như muốn nắm bắt lấy từng sợi nắng. Tiếng giáo viên vẫn vang lên bên tai, nhưng đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng. Rồi, theo một thói quen, tôi quay đầu về phía trước, mắt nhìn thẳng. Ở một độ nghiêng vừa đủ, tấm lưng rộng của một tên con trai che chắn tất cả ánh nắng chói lóa kia cho tôi, khiến chẳng hiểu sao mà khóe miệng tôi bất chợt mỉm cười - dịu nhẹ, y như cái nắng kia cứ mơn trớn trườn dài trên vai rộng của cậu. Bất ngờ, ai kia bỗng quay người lại khiến tôi thoáng giật mình. Nhanh chóng lấy lại "phong độ", tôi trừng mắt nhìn cậu thì bắt gặp ngay cái cau mày khó chịu trên gương mặt lênh láng ánh mặt trời. Âm thanh trầm nhưng lại vang vọng trong tiềm thức của tôi, khiến tất thảy mọi thứ xung quanh dường như đều bị tôi cho chìm vào quên lãng:

"Mày làm gì thế?"
Tôi chối:
"Làm gì đâu?"
"Sao cười hoài vậy?"
"Cười cũng không được à?" - Rồi như để tránh né ánh mắt dò xét của ai kia, tôi vội vàng kiểm cớ mà đẩy người cậu trở về trạng thái ban đầu. - "Quay lên đi! Giáo viên nhìn thấy bây giờ!"
Nói là nói vậy thôi chứ ngay sau đó, khi cậu đã quay lên rồi, tôi lại lấy tay nghịch ngợm trên lưng cậu, khiến cậu lần nữa phải lên tiếng:
"Này! Mày thôi đi được không?" Nghe cậu nói vậy, tôi có chút buồn buồn nhưng lại chỉ có thể buông câu trêu chọc:
"Sao thế? Sợ Diễm ghen à?"
À, Diễm là bạn cùng bàn của cậu, là người mà tôi vẫn thường gán ghép đủ trò, mặc dù chưa lần nào hai người nói yêu nhau. Tôi khi ấy cũng không rõ với cảm xúc của mình nên cứ đùn đẩy mãi như vậy để rồi sau đó...
Đúng vậy! Tôi thích cậu!
Tôi thích cậu, cậu của những khi trêu chọc tôi, cậu của những khi mắng tôi sao không chịu học hành, cậu của những khi nói câu "Cảm ơn" lãng xẹt...
Tôi thích cậu, cậu của những lúc tốt bụng cho tôi chép bài, cậu của những lúc trên sân tranh giành bóng, cậu của những lúc vui vẻ ngồi bên những người bạn thân của mình...
Tôi thích cậu, thích nụ cười tỏa nắng của cậu, thích cái cau mày giận dỗi của cậu, thích cậu khi chăm chú học bài.
Tôi thích cậu, thích những khi cậu quan tâm, hỏi thăm tôi, thích những khi ánh mắt hai ta vô tình đặt chung một tiêu điểm, thích những khi cậu bước đến bên tôi, gần thật gần...
Tôi thích cậu, thích hình ảnh mưa rơi phủ ướt đẫm mái đầu cậu, thích những chiều tan trường vội bước nhanh theo lưng cậu.
Ngày đó trẻ con, trong tiềm thức hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng có thể hiểu được tình yêu rốt cuộc là gì nữa. Ngày đó tôi chỉ mong rằng buổi sớm hãy mau tới để có thể tới lớp, đón nhận nụ cười của cậu, nhìn thấy gương mặt cậu, dõi theo bóng lưng cậu trải dài nơi hành lang lớp học. Hạnh phúc của tôi khi đó thực sự rất giản đơn, và cậu, chính là nhân vật chính của cảm xúc tuyệt vời men say ấy! Ừm... Là say nắng! Chính là say nắng!
Hình như cậu đã nhìn ra tình cảm của tôi rồi nhưng lại giả vờ không biết. Đôi khi cậu lảng tránh hay giữ khoảng cách với tôi, nhưng khi lại quan tâm tôi rất nhiệt tình. Cậu thật biết cách làm cho người ta quyến luyến đấy!
Hôm tổng kết, suốt buổi hôm đó tôi chẳng nói được mấy câu màchỉ cứ ngồi lặng lẽ ngắm nhìn cậu. Có cảm xúc gì đó cứ chặn ở trái tim tôi, khóc không khóc được, cười cũng không xong. Trong lòng tôi có quá nhiều điều, nhưng lại chẳng biết có nên nói ra không.
Buổi lễ kết thúc, mọi người tản về các lớp học còn tôi cứ lẽo đẽo theo cậu mãi. Dáng người thân thuộc của cậu ở ngay trước mắt tôi, khiến màu nắng trước mắt tôi như rẽ làm hai khiến trái tim cứ run run đến lạ! Cậu dừng lại trước lớp mình. Tôi đưa mắt nhìn chung quanh mọi thứ. Mấy bạn nữ đứng tựa vào tường, ôm nhau khóc. Tôi có chút khó chịu nơi lồng ngực, cảm xúc bỗng khó diễn tả thành lời. Tôi không khóc! Nhất định sẽ không khóc đâu!

Mải mê chìm đắm trong cảm xúc hỗn độn; bất chợt, tôi ngẩng đầu về phía cửa trên lớp học, nhìn thấy cậu. Tôi thấy cậu đứng đó nhìn về cuối lớp, và lần này là lần duy nhất tôi có thể chắc chắn là cậu đang nhìn tôi. Ánh nắng hắt qua ô cửa, kéo bóng cậu trải dài lênh láng trên mặt bàn, và cả trong tim tôi nữa. Tôi vội vàng lau lấy vài giọt nước mắt trực rơi, chạy lại phía cậu:
"Bọn lớp mình đâu rồi?"
"Chơi bóng nước." - Cậu trả lời cộc lốc.
"Ờ." - Rồi như sực nhớ ra điều gì, tôi hỏi. - "Sao mày còn ở đây? Tìm đồ à?"
Cậu bị câu hỏi vô tình kia của tôi làm cho lúng túng, dường như ngại ngùng mà quay mặt đi, giọng trầm ấm lạ thường:
"Tìm mày."
Tôi ngây ngốc nhìn cậu hồi lâu, rồi khẽ nhoẻn miệng cười, trong lòng không khỏi hoài nghi:
"Tìm tao làm chi?"
Cậu bỗng quay lại nhìn tôi, nhe răng ra trêu chọc:
"Tìm mày để ném bóng nước!"
Dứt lời, một quả bóng nước cậu giấu sau lưng bất ngờ ném trọn vào tôi; làm cả cơ thể tôi ướt nhẹp, nước bắn ra tung toe. Tôi hét loạn lên:
"Này! Làm gì vậy hả?"
"..."
Không thấy cậu đáp lời, tôi hé hé mắt ra, liền thấy cậu vẫn đứng đó, phía trước tôi, cách chừng vài mét. Tôi nhìn cậu một hồi, lòng rối ren bao suy nghĩ mông lung. Nhỏ bạn thân của tôi bất ngờ xuất hiện, ném về phía tôi một quả bóng nước. Tôi đỡ lấy, rồi chẳng chút do dự mà ném thẳng về phía cậu. Cậu cười, nụ cười tỏa nắng...
© Trái Đất Tròn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







