Các anh đi rồi nhưng tiếng thơm còn mãi
2020-10-26 01:26
Tác giả: Phùng Văn Định
blogradio.vn - Nhưng làm sao có được “phép màu” cơ chứ. Thôi đành giấu lại đau thương và kiên cường chống lũ như các anh đã từng. Và những kỉ niệm về những người con anh hùng của đất nước ra đi không tiếng súng, ra đi vì muốn che chắn, muốn bảo vệ cho dân sẽ còn nhắc mãi về sau.
***
Chưa tiễn đưa 13 đồng chí cán bộ sĩ quan quân đội nhân dân Việt Nam quân khu 4 và cán bộ tại thủy điện Rào Trăng 3 về với đất mẹ thì cơn thịnh nộ thiên nhiên lại cướp đi hơn 20 chiến sĩ và cán bộ đoàn 337 của tỉnh Quảng Trị cũng từ vụ sạt lở đất. Miền Trung ơi, chưa bao thương đến thế.
Các anh đi mang nặng nỗi ân tình, thanh thản nhưng quá đỗi xót thương. Để lại phía sau bao ước nguyện dở dang. Lại những giọt nước mắt của không chỉ người thân các anh mà còn những giọt nước mắt của đồng bào trên mọi miền đất Việt. Lại tiếng khóc nghe xé đứt ruột gan của những người mẹ gọi con trong vô vọng “Con tôi đâu? Con tôi đâu? Sao bỏ mẹ mà đi khi tuổi còn quá trẻ, con ơi…” lẫn trong cơn mưa tuôn xối xả.
Nước mắt mẹ chan lẫn nước trời tuôn. Và lại ánh mắt đờ đẫn kia như người vô hồn chạy trong mưa tìm kiếm con trong đống đất đổ nát, oán trách, căm giận dòng nước “ác độc” trút xuống chẳng biết thương nơi khúc ruột miền Trung đang oằn mình với lũ.
Nhìn những người vợ trẻ ôm con tìm chồng, cha làm sao không oà lên tiếng khóc trong mưa cùng với họ. Tiếng khóc, tiếng gọi đến khản đặc nơi cổ họng gọi tên chồng vang trong mưa sao ai mà nghe thấu.
Trời cứ mưa chẳng thấu nỗi lòng người. Dẫu mấy ngày nay mưa giông, gió giật, nước lũ tràn về bất ngờ, dòng sông cuồn cuộn chảy. Bão chồng bão nhưng không làm nản chí đồng đội làm công việc cứu nạn, tìm kiếm đồng chí mình đang nằm lẫn trong đống đổ nát kia.
Mỗi khi tìm thấy một thi thể chẳng ai có thể ngăn được nước mắt nhưng gạt giọt nước mắt dính đầy bùn đất để đưa đồng đội được trở về.
Mưa vẫn triền miên ngày này qua ngày khác mảnh đất Quảng Trị. Cơn giận dữ của thiên nhiên giày xéo miền Trung nhưng không làm lay nổi ý chí kiên cường của người dân quyết đưa các anh sớm nhất về với gia đình trong khói hương nghi ngút.
Cuộc sống cơ cực đồng thời hun đúc một ý chí kiên cường chống giặc giành lại độc lập, tự do, nay lại bị thiên tai thì thật thương không kể hết. Bát cơm ăn chẳng được no lòng. Cái lạnh buốt lòng khi mưa tuôn xối xả xuống bao mọi làng quê Quảng Trị đến xót xa để bao nhiêu người ngã xuống nằm dưới lớp bùn “ác nghiệt”.
Các anh ơi! Nẻo đường nào không có bóng dáng các anh cho dù gian truân nhất. Ngọn đồi nào mà các anh chẳng qua, khe suối nào mà các anh chưa tới và bản làng nào chẳng có dấu chân anh? Dù vất vả khó khăn, gian truân là thế nhưng niềm vui và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi.
Bữa cơm giản đơn giữa mưa tuôn xối xả vẫn không sao làm gục ngã ý chí của các anh. Hốc mắt thâu đêm canh giấc ngủ cho dân, các anh đâu có quản ngại gì. Có thể phải hi sinh đến tính mạng, các anh cũng quyết “cho dân được bình yên”.
Tổ quốc gọi tên các anh, đồng bào gọi mãi tên các anh, người thân gọi tên anh nhưng hôm nay các anh đã đi mãi không về.
Đồng bào dân tộc nơi các anh đóng quân ngậm ngùi khóc, nhìn các anh nằm đó mà xót xa. Họ biết rằng mãi về sau không gặp các anh nữa nhưng những gì các anh đã trao cho họ một cuộc sống tốt đẹp vẫn đọng mãi trong lòng họ muôn đời. Các anh về nơi ấy bình an nhé.
Nét mặt thất thần của người thân nhìn hình hài chồng, con, cháu mà nước mắt cạn khô. Đã bao ngày nay chẳng có một miếng ăn nhưng không hiểu sao sức chịu đựng lại bền dai đến thế. Nuốt nước mắt vào tim để gượng sức mà sống các bà, các mẹ, các chị mong làm sao có phép nhiệm mầu nào trả lại cho họ những gì đã mất.
Nhưng làm sao có được “phép màu” cơ chứ. Thôi đành giấu lại đau thương và kiên cường chống lũ như các anh đã từng. Và những kỉ niệm về những người con anh hùng của đất nước ra đi không tiếng súng, ra đi vì muốn che chắn, muốn bảo vệ cho dân sẽ còn nhắc mãi về sau.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Hãy cứu lấy miền Trung quê hương tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.