Phát thanh xúc cảm của bạn !

Miền Trung ơi, thương lắm!

2020-10-23 01:27

Tác giả: Lê Thị Thuỳ Linh


blogradio.vn - Tôi chưa bao giờ ngừng tự hào khi là một công dân Việt Nam, chưa bao giờ cảm thấy tình người ấm lên từng ngày như bây giờ khi đọc được những khoản tiền cứu trợ và thở nhẹ phào khi một ai đó được bình an trở về trong cơn lũ.

***

Cách đây không lâu tôi có tham gia một cuộc thi viết tản văn với chủ đề “Thương nhớ Miền Trung”. Khi đó tôi thật sự cạn ý tưởng và có mượn ý tưởng viết thay lời một người chị hiện đang sống tại Mỹ. 

Những cảm xúc của một người con xa quê day dứt vô cùng. Với những đau đáu khi hướng về quê nhà. Tôi cứ nghĩ đó là những cảm xúc buồn và “đau” lắm rồi, cho đến khi được nhìn thấy thực tại “bão lũ” miền Trung ngay bây giờ, lúc này mới thấy thế nào là tận cùng của những nỗi đau, của sự bất lực. 

Có biết bao bài viết về khúc ruột miền Trung và chỉ toàn những khắc nghiệt thời tiết, nắng thì cháy da bỏng thịt, lạnh thì thấu xương. Mưa thì lụt trắng, nào có được chút ưu ái nào đâu. 

Người dân miền Trung cứ gồng mình lên chống chọi với thiên nhiên. Ám ảnh từng câu hát dài ngân mãi những nốt buồn “Miền Trung đất bồi phù sa, người miền Trung gian khó nhiều đời qua”.

Những ngày đầu tháng Mười khúc ruột Miền Trung gắn liền với những từ  “mưa”, “bão”, “lũ lụt”. Những thiên tai đổ ào xuống không một chút do dự. Đất trời giận giữ và những người dân nghèo vô tội cứ ngày từng ngày chống chọi. Bão này chưa qua, lụt kia đã tới. Đà Nẵn, Quảng Nam, Huế, Quảng Trị-, Quảng Bình nhìn đâu cũng đục ngầu một vùng biển nước.

Hiện tại đang là giữa tháng Mười. Khi tôi viết những dòng này, là một sáng trời âm u. Đà nẵng nơi tôi đang sống, mưa vẫn rả rích. 

mientrung0

Hai đêm qua, tôi cầm điện thoại và chỉ biết cập nhập tin tức với những dòng tin, nó khẩn thiết hơn bất cứ sự khẩn thiết nào. Chạy dọc sống lưng cảm giác nổi da gà, nhìn xuống cứ tưởng sóng nước vỗ dưới chân mình. 

Tiếng kêu cứu trong đêm của người dân hai tỉnh Quảng Trị và Quảng Bình. Đó là sự bất lực, nước cứ dâng lên mãi không thôi. Mưa không có dấu hiệu dừng lại. 

Trong đêm nên công tác cứu hộ càng khó khăn hơn bao giờ hết. Những hình ảnh chỉ là nước, là những mái nhà tàn cây bé nhỏ lóp ngóp trong mưa. Là người dân nhỏ bé giữa bạt ngàn nước, vẫy những cánh tay mong được cứu giữa trắng trời mưa gió. 

Là những chiến sĩ mắc kẹt nơi biển dữ sóng dâng lên cuồn cuộn, tưởng như có thể nhấn chìm bất cứ lúc nào.  Là người chồng chắp tay cầu xin sự nương nhẹ của đất trời để vợ con anh đừng ra đi. Là tiếng gọi tìm đồng đội nơi thủy điện Rào Trăng 3. 

Tiếng khóc của người mẹ lạc giữa mưa rừng khi thấy thi thể con trong đất, trên người còn nguyên bộ quân phục có tên con. Và còn những chiến sĩ, ra đi nơi đầu rừng ngay trong đêm bởi thiên tai ập đến quá bất ngờ. 

Tất cả những đau thương làm nên sự ám ảnh, ám ảnh đến mức bất kỳ một người con Việt Nam nào cũng có cảm giác hồi hộp lo sợ mỗi sáng thức dậy không biết liệu có còn đau thương nào trong đêm qua nữa hay không. 

mientrung7

Cả nước lại hướng về rốn lũ Miền Trung. Sẻ chia từng chút một. Những chuyến hàng cứu trợ của những tấm lòng cứ gấp rút hướng về Miền Trung không kể ngày đêm. Thậm chí còn không quản cả hiểm nguy, sợ hãi, lúc đó họ chỉ nghĩ mong góp chút sức lực dù là bé nhỏ nhất cho những người dân miền Trung đang oằn mình chống chọi.

Tôi chưa bao giờ ngừng tự hào khi là một công dân Việt Nam, chưa bao giờ cảm thấy tình người ấm lên từng ngày như bây giờ khi đọc được những khoản tiền cứu trợ và thở nhẹ phào khi một ai đó được bình an trở về trong cơn lũ. 

Người dân khắp mọi miền đất nước lại đưa cánh tay mình về phía miền Trung. Lại tự động viên nhau cố gắng, cố gắng để vượt qua. Và những người dân nước mình từ bao đời nay khắc nghiệt, vẫn kiên cường. Kiên cường đứng lên, chứ không bao giờ đầu hàng cả.

© Lê Thị Thùy Linh - blogradio.vn

Xem thêm: Hãy cứu lấy miền Trung quê hương tôi

Lê Thị Thuỳ Linh

Tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất. Tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những người mẹ của đất nước

Những người mẹ của đất nước

Có ai biết được thấu được những nỗi đau mà các mẹ đã âm thầm đã anh dũng nuốt xuống, đã mạnh mẽ tự mình nuốt xuống những giọt nước mắt của những nỗi đau riêng, để chỉ nghĩ đến nỗi đau chung trách nhiệm chung và nhiệm vụ chung với đất nước với quê hương.

Đất nước là bản hùng ca

Đất nước là bản hùng ca

Tôi nhìn đất nước vào một buổi sớm mai Tinh khôi trong veo với nắng vàng trải khắp Tôi cất tiếng đầu tiên cho cuộc đời sinh lực Để biết là bắt đầu một sự sống nữa của chính tôi

Kiên định với bản thân mình

Kiên định với bản thân mình

Có những ngày bạn tỉnh dậy, mọi thứ như chống lại bạn. Cà phê đổ ra bàn, xe chết máy giữa đường, email báo bạn bị từ chối công việc thứ mười trong tháng. Trái đất vẫn quay, nhưng bạn thì đứng yên. Chênh vênh. Rệu rã. Bạn bắt đầu nghĩ: “Hay là thôi?”

Thanh âm hạnh phúc

Thanh âm hạnh phúc

Có những thanh âm vốn hiện hữu mỗi ngày, nhưng ta lại chỉ nghe thấy khi lòng mình chậm lại.

Bóng trăng

Bóng trăng

Người nâng niu tà áo mỏng Thềm xưa khơi chén trà chiều Thú tiêu dao lòng bỏ bớt Vui buồn trong nắng liêu xiêu

Những tháng ngày không trở lại

Những tháng ngày không trở lại

Có một ngày bạn chợt tỉnh giấc giữa bộn bề công việc, nhìn mình trong gương và ngẩn ngơ tự hỏi: “Sao đã hơn ba mươi rồi?”

Trái tim hình tròn

Trái tim hình tròn

Em lại thích trái tim có hình tròn như đôi nhẫn cưới. Anh thấy không, đó là những hình tròn thay cho lời nguyện ước mình sẽ được sống chung đến bạc đầu mình sẽ hạnh phúc và chung thủy đến tận trăm năm.

4 con giáp nữ kiêu hãnh

4 con giáp nữ kiêu hãnh

Những con giáp nữ này rất quyết đoán, độc lập và sở hữu bản lĩnh phi thường khó ai sánh kịp.

Điều em tiếc nuối nhất

Điều em tiếc nuối nhất

Đáng lẽ ra tôi nên giữ chặt anh ở bên cạnh mình, nhưng tính cách tự ti trong tôi lại trỗi dậy, tôi luôn tự hỏi chính bản thân mình: “Tại sao một con người giỏi giang, tốt tính như anh lại thích kẻ kém cỏi như tôi, hay là anh đang trêu đùa tôi”.

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

back to top